Chuyện tình xóm đạo
Tôi sinh ra và lớn lên ở xóm Lương,xóm tôi và xóm Đạo cách nhau bởi Vườn đào ma.
Truyện sex người lớn, truyện sex cõi thiên thai dâm dục
Truyện sex người lớn, với đủ các thể loại: truyện sex loạn luân, phá trinh, hiếp dâm, ngoại tình, đụ tập thể, truyện les, bạo dâm…
Tôi sinh ra và lớn lên ở xóm Lương,xóm tôi và xóm Đạo cách nhau bởi Vườn đào ma.
Tín chưa kịp đặt ly cà phê đang uống xuống bàn thì Linh đã kéo zip chàng xuống, móc cặt ra và há môi ngậm lấy rồi nút mạnh. Càng lúc nàng càng bú dồn dập. Tín xoay người đặt ly cà phê lên chiếc bàn kế bên rồi cúi người ghì chặt đầu Linh vào háng mình. Từ tháng nay, kể từ lúc hai đứa vào làm chung department này, hầu như ngày nào chàng và nàng cũng có những giờ phút đam mê nóng bỏng như thế. Tiếng Tín hổn hển:
Tháng 5, tiết trời Bà Rịa đầu mùa hạ lại sắp mưa nên rất oi bức. Đây đó râm ran tiếng ve sầu trên từng hàng cây phượng đỏ rực cả một góc trời một màu hoa thắm tươi của lứa tuổi học trò. Lúc này, Lợi đang bước vào kỳ thi Học kỳ II chuẩn bị kết thúc năm học lớp 10 tại trường cấp III Châu Thành. Cùng lúc đó, trong gia đình nó vừa mới có thêm một thành viên chào đời tại Bệnh viện Bà Rịa. Đó là một cháu gái thật xinh xắn gọi nó bằng cậu, con của chị Năm Hoàng – người chị ruột thứ năm rất có nhan sắc tựa như Hằng Nga giáng trần của Lợi. Bé gái giống chị Hoàng như khuôn như đúc và nếu ai nhìn kỹ khuôn mặt con bé lại hau hau có nét giống cậu Út của nó ( tức là giống Lợi ). Chuyện này cũng không phải là chuyện lạ vì anh chị em ruột trong gia đình, đôi khi con của người này lại giống người kia ; âu cũng là chuyện thường tình nhưng cái uẩn khúc nội tình bên trong thì không ai có thể nào ngờ được ( nếu biết rõ chắc phải ngã ra mà chết thôi!) rằng bé gái chị Hoàng hạ sinh vừa gọi Lợi bằng cậu lại vừa gọi nó bằng …ba.
Chúng tôi định cư ở Mỹ. Tôi có thằng em làm chung hãng tôi rất thích hắn. Mặc dù tôi có vợ nhưng cũng thường lén đi chơi với hắn vào những club girl gril go cởi truồng. Tôi biết hắn kín miệng nên rất thoải mái. Tụi tôi dòm lồn đủ loại gái từ đen trắng vàng. Tôi cũng có tật thị dâm nên rất khoái dòm ngó đàn bà. Tôi với vợ tôi cũng khoản tuổi 30 và Hùng dưới một chút. Thứ bảy tôi đến apartment thuê của nó nhậu. Tôi đưa cái DVD mới thâu cho nó coi. Hắn bỏ DVD vào rồi chúng tôi ngồi xuống. Hắn không biết trong DVD có gì. Nhưng hình ảnh vừa bật lên hắn thấy vợ tôi đang đi trong chợ mua đồ. Hắn cười nói:
Hoa, năm nay 22 tuổi, cô là giáo viên mới tốt nghiệp ĐHSP và tìm được việc làm là giảng dạy môn Anh Văn tại trường PTTH cấp 2,3 XYZ nằm tọa lạc ngay trung tâm thành phố. Là một trường danh tiếng được nhiều người biết đến, vì thế, được giảng dạy ở đây là điều Hoa luôn mơ ước, nay ước mơ ấy đã trở thành sự thật, cô hãnh diện và vui sướng đón nhận công việc mới với niềm hạnh phúc hân hoan, cô đâu biết rồi đây cuộc đời mình sắp chuyển sang một bước ngoặt khác thường tại chính ngôi trường này. Ngòai việc giảng dạy tiếng Anh các khối lớp, cô còn kiêm làm việc ở phòng Tài Vụ vì trường thiếu người và cô xung phong làm thêm với mong muốn cải thiện chút thu nhập vốn ít ỏi của nghề giáo viên.
Từ ngày xa mợ Liên, tôi như ngươì mất hồn, chểnh mảng việc học hành, lang thang khắp nơi chung quanh trang trại, có khi đi thật xa, cách nhà đến cả năm, mười cây số. Tình cảm nam nữ và lửa dục nung nấu cả tâm hồn tôi. Như đã nói, tôi đang cần một người đàn bà, cần ghê gớm. Không biết tại sao trời lại sinh ra tôi như vậy. Ở cái tuổi 13, tôi đã làm tình với mợ Liên tất cả 10 lần trong 4 đêm liên tiếp mà vẫn không cảm thấy đuối sức. Trái lại, tôi ăn rất nhiều. Hình như bao nhiêu đồ ăn vào người tôi là để tạo ra cái “chất dâm” đó.
Bà Đoan đưa chồng lên phi trường đi về Việt Nam. Năm nào ông Tần cũng về Việt Nam vài tuần. Nhờ làm chủ hai tiệm nail nên họ khá giả. Mới đầu cũng cơ cực, mở tiệm nail tại những khu không an ninh đông Mỹ đen và đám Nam Mỹ, nhưng sau đó với sự tài giỏi của bà Đoan nên dần dần làm ăn khấm khá và mở thêm tiệm khác ở ngoại ô dân Mỹ trắng hạng sang. Mỗi tiệm có khá nhiều thợ do bà Đoan huấn luyện. Sau khi bảo lảnh thêm vài người trong gia đình bà con qua Mỹ nên họ thay mặt bà trông nôm nên ông bà rỗi rảnh hơn. Bà Đoan nỗi tiếng là khó tánh và nghiêm khắc nên ai cũng sợ. Bà thường tập hộp nhân viên nói lên những qui luật của bà, nêu không tuân hành là bà đuổi thẳng không thương tiếc. Nhưng
Khải và Dũng phơi cỏ để dành lương thực cho gia súc ăn vào mùa đông gíá lạnh. Hôm nay trời nắng, ấm, hai người cởi trần để lộ những bắp thịt nở nang trước ngực và hai tay. Hai người cùng ở lứa tuổi tam thập, là bạn chí thân từ khi còn để chỏm và suốt thời gian học Tiểu học cho đến hết bậc Trung học.
Phần 1
Phần 1
Phần 1
Nhân dịp bà chủ đi vắng, bọn nhóc tôi mở trò làm loạn. Tụi tôi không khác nào cảnh “vắng chủ nhà gà vọc niêu tôm”. Nói nào ngay, tại bà chủ dữ quá, bả mà ở nhà đố thằng nào dám ho he. Bả chửi như tát nước vào mặt, lại còn ngắt véo, nghiến răng nghiến lợi đấm, đá hung tàn. Tụi tôi nín khe, chịu đựng vì hế phản kháng là bả dọng còn nặng thêm.
Darren Collins nhìn xuyên qua ô cửa kính từ phòng mình. Phía dưới lầu, từ ngoài cửa, em trai sinh đôi của Darren là Marc, đang vừa dằn trái bóng rổ vừa đi xuyên qua sân vườn vào nhà. “Đồ khốn khiếp!” Darren thầm nói một cách bực dọc trong lúc thằng em trai dằn bóng lên xuống. Chiếc đồng hồ mới cáu phản chiếu ánh nắng lấp lánh là món quà sinh nhật lần thứ 18 mà bố mẹ tặng cho Marc. Cái đồng hồ Eclipse đó rõ ràng là đẹp hơn hẳn cái Sunfire của Darren.
Tôi quen em trong một dịp tình cờ khi đang trú mưa dưới mái hiên của một kho hàng cũ. Em đi học về thi trời mưa, tìm mãi mới tới được chỗ trú là nơi mà tôi đang trú. Tôi lân la làm quen, thì biết em đang học đại học Sư Phạm năm thứ hai. Em năm nay 20 tuổi, tên Thanh. Càng nói chuyện, tôi và em trở nên thân nhau hơn, y như la đã quen nhau lâu rồi vậy. Trời đã tối rồi, mà mưa ngày càng nặng hạt. Em không muốn đội mưa về vì nhà em ở xa, sợ ngày mai bệnh sẽ không đi học được. Còn tôi cũng không muốn tắm mưa vì sợ ướt cái máy tính xách tay của công ty, chứ nhà tôi cũng không cách xa đây cho lắm. Nghĩ thấy tình cảnh em tội nghiệp, cứ chờ như vầy thi bao giờ mới được về nhà, tôi liền đánh bạo đề nghị:
Ở trên đời phàm là con người, ai ai cũng có ít hay nhiều bí mật trong cuộc sống, nhứt là trong lĩnh vực tình cảm. Không muốn cho ai biết đến những câu chuyện phiêu lưu tình ái lăng nhăng, ướt át và lãng mạn.
Lớn lên tôi mới biết là chị Mỹ Dung không có mối liên hệ họ hàng gì với gia đình nhà tôi như tôi đã từng nghĩ mà chị chỉ là người hàng xóm tốt bụng rất gần gủi thân thiết với gia đình tôi mà thôi.
Từ ngày gia đình anh Ba tôi dọn về Florida, Hè vừa rồi là lần đầu vợ chồng tôi đến nghĩ hè ở nhà anh chị. Vùng Miami người Việt không nhiều lắm, nên ngoài các thắng cảnh, chúng tôi cứ loay hoay bên cạnh anh chị và các cháu. Chị Ba không đi làm nên chị là người hay đưa chúng tôi đi đây đó. Bãi biển Miami lúc nào cũng đông người, áo tắm các bà các cô ngày càng thu nhỏ lại làm xốn xang đám đàn ông như tôi. Chị Ba hay để ý thấy tôi hay nhìn hạ bộ trước cũng như sau các cô đi qua lại, có một lúc vợ tôi đang xuống ngâm nước, chị hỏi tôi:
Cuộc đời sinh viên thật vui cũng thật buồn. Vui vì có bạn bè, có những hoạt động thời trai trẻ. Vui vì tận hưởng cái cảm giác thích thú tự do thoải mái khi không còn gần gia đình nữa. Xen vào đó là cảm giác buồn buồn khi xa người thân, cùng nỗi lo toan cơm áo gạo tiền.
Thời gian như một cơn gió thoảng, nó chợt đến, chợt đi. Thoáng chốc mà tôi đã rời xa Sài Gòn bốn năm rồi. Bốn năm qua, Sài Gòn không còn trong tâm trí tôi nữa. Thay vào đó là những hình ảnh của khoả thân, vú, lồn, lông, mu, những xác thịt, những lần lăn lộn trên giường, trên bải biển, trên tấm bao nilon cùng với con nhỏ cùng xóm, con Tư.
Sáng thứ Bảy. Dù đêm qua đã cùng chị Quyên đi chơi về hơi khuya, sáng nay tôi có lười biếng kéo dài giấc ngủ, vẫn không sao nhắm mắt được. Vẫn đắp chăn, tôi vói tay kéo sợi day màn một tỵ để nhìn ra khu vườn buổi sáng, mùa thu.
“ Xin lỗi bà. Ông chủ đang bận tiếp khách hàng, tôi không dám làm phiền ông. Tôi sẽ trình ông chủ để gọi lại bà sau khi ông hết bận. Kính chào bà “ Trả lời bà chủ xong, Mạnh mỉm cười gác điện thoại. Khách của ông chủ không phải là khách hàng mà là cô nhân tình của ông
Không biết dòng sông Trẹm đã có tự bao giờ và cái tên ngồ ngộ do ai đặt ra mà mỗi lần nhắc tới thì nghe nó có vẻ quen thuộc với gia đình tôi cũng như bao dân làng đã từng gắn bó với nó suốt hàng thập kỷ. Nước sông biên biếc vẫn êm đềm chảy như gợi tả cuộc sống ấm no thái bình của làng Thái Bình. Trên trời từng cụm cụm mây lướt trôi lướt trôi lờ lững kéo nhau về phía mặt trời sắp lặn. Vài cánh én chao qua liệng lại trên không, tiếng lá cành xào xạc phát ra từ hàng dương liễu bên đường dường như làm cho buổi chiều nay thật thơ mộng ghê hồn.
Cái chuyện câu điện lậu xảy ra hầu như nhà nào cũng có. Nhưng những ông ở điện lực chỉ dòm ngó nhà chị Liễu. Những lý do khác không bàn, nhưng không thể không nhắc là do nhà chị Liễu chỉ có ba mẹ con. Chị góa chồng, đứa con gái lớn còn đang học lớp 10, cậu con trai nhỏ đang học lớp 3. Lẽ ra hàng tháng chị phải trả rất nhiều tiền điện, do chị có một dãy phòng cho thuê, đàng này chị không tốn kém là bao, còn thu thêm ở những phòng này. Công ty điện lực không biết, nhưng anh đi ghi điện thì biết. Anh không làm gì được cac?nhàbên cạnh, nên có những chuyện bục mình, anh đều có ý đổ xô cho nhà chị. Chị vẫn bình thản, vì chị biết rằng cùng lắm chị sẽ sử dụng vốn tự có. Chính cái vốn tự có đã làm cho thằng Phong ở trọ chết mê chết mệt, chính nó đã gíup chị câu điện lậu từ cột điện trước nhà. Một lần đi làm về, nó nghe tiếng nước xối ào ào trong nhà tắm. Chỉ có thể là mẹ con bà chủ nhà. Nó nghĩ vậy. Nó mon men đến bên khe cửa. Nó nhìn vào, chị Liễu đang tắm. Chị mảy may không để ý, chị chà xà phòng khắp thân. Nó nhìn từ phía trước bụng, cố tình kiếm cái lổ lồn, nhưng không tài nào nhìn đuợc, họa oằn lắm mới nhìn được chùm lông đen ngòm, còn lại là phần bụng che khuất. Bụng chị quá to, che cả cái lồn, chỉ khi chị cuối xuống kỳ cọ đôi chân, thì lúc ấy nó mới nhìn được cái lồn một cách trọn vẹn. Nó quen con chị Liễu, nhưng chưa có dịp nào đè con nhỏ ra để coi, nên nó nghĩ đàn bà có con chẳng có cái lổ lồn là còn hấp dẫn chút chút.
Trung cầm trong tay bản danh sách các tù nhân mới để chờ tiếp nhận một đợt chuyển tù đến trại giam của hắn sáng nay. Không khí nóng bức đến ngột ngạt, trời miền Trung giữa trưa hè nóng như thiêu như đốt làm cho con người luôn trong một tâm trạng bứt rứt đến bực bội. Thường thì cứ khoảng hai đến ba tháng một lần trại giam số 16 lại tiếp nhận một đợt tù nhân mới từ các nơi gửi đến.
Ngồi ôn lại những kỷ niệm của những ngày… cái thuở ban đầu ấy… Thư thấy vui vui, sao cái thuở ban đầu ấy ngô nghê quá nhỉ… dễ thương quá nhỉ… cái thuở mà Thư chưa biết cái gì là yêu đương, là quan hệ nam nữ, là ân ân ái ái…