Hối hận muộn màng
Phần 1
Truyện sex người lớn, truyện sex cõi thiên thai dâm dục
Truyện sex người lớn, với đủ các thể loại: truyện sex loạn luân, phá trinh, hiếp dâm, ngoại tình, đụ tập thể, truyện les, bạo dâm…
Phần 1
Thầy Bảy không biết đã học lóm đâu nghề bóc thuốc và lại kiêm luôn thầy pháp trừ yêu diệt tà. Bà con ở xã Hưng Bình này ai nấy cũng nể thầy vài phần. Không biết thầy có phép trừ yêu diệt tà và bóc thuốc hay thật hay không những tiếng vang đồn xa cho đến xã Kiết Giang bên cạnh.
Thằng Sung đã định cư ở xứ Hòa lan.
Tuyết thảy gói Salem lên bàn, rút cái zippo Made in Japan mạ bạc bóng loáng, đưa hai ngón tay điệu nghệ búng đánh tách một cái, ngọn lửa xanh lè phụt lên, nàng ngửa mặt lên châm đốt diếu thuốc, phun làn khói cuộn tròn thành từng vòng tròn, tiếp nhau bay bay lên trần nhà, ném cặp giò mang đôi “bốt đờ sô” cài giây kéo, nâng ly rượu ực một ngụm dài, lật mu bàn tay quẹt ngang miệng, buông thỏng một câu “hắc ám:”
Thằng Sơn bổ nhào từ chiếc xe Bus xuống thật nhanh , sáng nay Cô giáo bị ốm nên nó được nghỉ 2 giờ cuối và về nhà sớm hơn mọi ngày .
Mẫu tử ân ái vân vũ hội
Đi làm ca đêm về, tôi ngủ bù đến trưa vẫn chưa thấy đã. Nếu không nghe tiếng lịch kịch chắc là tôi còn ngủ nữa, bỏ quên ăn trưa cũng chịu. Thế nhưng cái bước đi lạch bạch như vịt bầu khiến tôi biết ngay là chị Tám đã về. Mấy bữa rày, chị đi sanh, đâu dè chị về sớm vậy. Tôi vẫn mắt nhắm mắt mở cất tiếng hỏi : Chị dìa đó hả, chị Tám ? Tôi nghe tiếng ờ ờ đáp lại. Tôi lại hỏi thêm : sao không nằm ở nhà bảo sanh thêm vài hôm, dìa chi sớm cho cực. Chị Tám than : ở cũng không nằm yên, lu bu lo ở nhà cậu không có ai chăm sóc, ăn tầm bậy rủi bịnh chết, hồi này người ta chọt bụng rất nhiều, nhà thương hổng đủ chỗ chứa.
Từ hôm đi dự đám cưới đứa cháu ở Houston về đến nay, tôi cảm thấy khi thì khó chịu khi thì tiếc rẻ mỗi khi ngồi nghĩ lại cuối tuần đặc biệt đó. Gia đình từ xa đến dự khá đông nên phải chia ra ở nhiều nhà; vợ chồng tôi được vợ chồng đứa cháu anh cô dâu ra đón ở phi trường Bush đưa về nhà chúng, ở đó đã có một cặp anh chị phía Hoa, vợ cháu tôi. Với Hoa đây là lần đầu gặp vợ chồng tôi từ khi lấy Nam, lúc đám cưới tụi tôi bận không đi được. Từ khi gặp ở phi trường Hoa đã nhiều lần nhìn tôi như tò mò, tôi không để ý lắm nhưng sau tôi mới hiểu tại sao. Tôi là người thích hoạt động văn nghệ nên có tí tiếng tăm nhiều người biết, tôi có hai CD nhạc và những lần ra mắt đều được các báo tường thuật, nên cháu tôi dù ở xa vẫn biết … tiếng của tôi. Nam đã quảng cáo tôi khi gặp :
Chị Tám Chi, người chị ruột thứ tám của Lợi, con gái út trong gia đình hiện đang là một niềm danh vọng rỡ ràng đầy hào quang cho cả gia đình. Sở dĩ như vậy vì chị là một sinh viên trường Đại hoc Y khoa Sài Gòn và tương lai, chị sẽ trở thành một bác sỹ giỏi giang. Bố mẹ và chị em trong nhà đều rất hãnh diện về chị, hy vọng là sau 5 năm nữa thì chị Chi sẽ về làm việc tại Bệnh viện Bà Rịa với tấm bằng bác sỹ trong tay.
Trời nắng chang chang, đi học về. Mở cái cửa phòng chung cư rồi quẳng ngay cái cặp xuống ghế. Trời nóng như thiêu như đốt, thế là đã được nghỉ hè. Năm nay mới học lớp 11 thôi nên cũng chẳng phải thi cử gì nhiều.
Tiếng hò réo vang dậy cả một vùng đồi núi Ngọa Long Sơn. Bên dí theo đuổi uớc lượng có tới 20 người, tất cả họ đều là nữ lang vận toàn bạch y. Cả đám 20 người này đang thí trổ thuật khinh công hết tốc lực đuổi theo một cặp thanh niên nam nữ đang chạy phía trước. Hai cặp nam nữ này không ai khác lạ, họ chính là đệ tử xếp hàng chữ nhất của phái Không Động, người nam nguyên là đại sư huynh của phái Không Động tên là Dương Kỳ Phong nổi tiếng với tuyệt chiêu Cửu Dương thần chưởng, còn người nữ chính là sư muội tên Hoàng Liên Phương nổi tiếng nhờ sử dụng lão luyện tuyệt chiêu Bích Lích thần chưởng.
Phần 1
Một cuộc tình gắn liền với cái chết được báo trước mang theo xuống cửu tuyền biết bao nhiêu nỗi niềm bâng khuâng, xót xa vì nhung nhớ lẫn lộn nuối tiếc khôn nguôi khiến cho trái tim nhanh chóng rạn nứt, nát tan, đấy chính là cuộc tình nồng nàn, thắm thiết mà Lợi – nhân vật chính của chúng ta – trao cho chị Kim Anh, người chị ruột cùng cha khác mẹ với nó.
Người chồng thương yêu của tôi mất cách đây 2 năm trong một tai nạn xe hơi. Tiền bảo hiểm để lại không nhiều lắm. Giống như đa số các người mẹ Việt trên đất Mỹ này, tôi là 1 người phụ nữ chân yếu tay mềm chỉ biết lo cho chồng con những bữa ăn ngon, quần áo, nhà cửa gọn gàng sạch sẽ. Tôi là 1 người nội trợ Á Đông thuần túy hoàn toàn lệ thuộc vào chồng.
Phần 1
Điện thoại reo. Đó là Trường gọi. Khi tôi đặt máy xuống, tôi cố nhớ lại lý do vì sao chúng tôi đã mất liên lạc. Trường, tôi và Xuân ngày xưa rất thân thiết với nhau. Vợ chồng chúng tôi luôn ở bên cạnh nó mỗi khi nó gặp trục trặc với các cô gái. Phải đến ba năm nay chúng tôi không có liên lạc với nó.
Chuyện bắt đầu từ lúc cô Nghiêm được đổi về làm cô chủ nhiệm của lớp tôi. Tôi, một nữ sinh chỉ giỏi về Toán, rất kém Văn, và cô dạy môn Văn nên tôi không bao giờ được lọt vào “mắt xanh” của cô suốt học kỳ I qua.
Ngọc Quỳnh là một cô bé rất thông minh. Từ bé cô đã học rất giỏi nhiều môn, từ những môn yêu thích của những em nữ sinh như Tập đọc, Chính tả (ở cấp Tiểu học), Tập làm văn, Tiếng Việt, Nhạc, Họa (ở cấp Trung học cơ sở) cho đến Văn, Ngoại ngữ, Hóa học (ở cấp Phổ thông trung học), sau này môn nào cô cũng giỏi cả. Năm học lớp 9, Quỳnh được đi thi học sinh giỏi cấp thành phố môn tiếng Anh và giành được giải nhất với số điểm 9,5/10. Trường và lớp Quỳnh đang học đều rất tự hào về cô học trò nhỏ của mình. Bố mẹ cô bé cũng rất tự hào với hàng xóm khi có được cô con gái xinh xắn giỏi giang. Quỳnh xinh lắm, không như quy luật muôn thuở là con gái mà học giỏi thì xấu, Quỳnh vừa học giỏi vừa xinh xắn, đáng yêu. Vì quá tự hào về con gái mình mà bố mẹ cô bé không hay kèm cặp cô như nhiều bạn bè cùng lứa tuổi, hai ông bà cho rằng với một cô con gái ngoan ngoãn, có suy nghĩ như Quỳnh thì không cần phải rèn dũa nhiều như những đứa trẻ ngỗ nghịch cùng độ tuổi. Hai người yên tâm với công việc kiếm tiền.
Phần 1
Nhà tôi chỉ có hai anh em trai nên chúng tôi rất quen tính nết nhau và nhường nhịn nhau. Anh tôi lấy vợ sớm nhưng vẫn ở chung nhà với cha mẹ và khi di tản thì tôi đi theo anh chị, cha mẹ ở lại không muốn rời bỏ quê hương. Qua Mỹ anh em sống chung và vẫn giữ tình anh em hay rủ nhau đi chơi, bất kỳ đi đâu anh em tôi đều có nhau. Tôi quen nhiều cô gái nhưng không quen được lâu và đến bây giờ trên 30 rồi mà tôi vẫn cô ky ở vậy.
Tôi luôn bực tức, cáu kỉnh và phát mệt vì chị chủ nhà tôi ở thuê. Đành rằng tôi là người ở trọ, nhưng má tôi đều trả tiền nhà cho chị đúng hạn hẳn hoi, nào có phải ăn nhờ ở đậu miễn phí đâu mà chị xài tôi như cái giẻ rách, có nơi có lúc ví như tôi là người ở đợ nhà chị không bằng.
Sẵn vừa bị cho nghỉ việc, tôi ghi danh đi học một thời gian. Dù gì cũng có mấy tháng lương thất nghiệp, lại còn một số tiền thưởng những giờ làm dư, và nếu học nghề ngỗng hay bất cứ môn gì thì EDD cũng cấp thêm cho từ 3 đến 6 tháng nữa. Tôi lai rai ghi tên, lấy đủ 13 unit, để may ra vòi tí ti học bổng trợ cấp. Thế nên, việc học hay không đối với tôi chẳng can hệ, miễn là đi cho hết thì giờ rảnh là nhứt.
Tôi thực sự chán ngấy cái khoản đi nộp đơn xin việc. Vì đã hơn chục lần, tôi cố lần mò tìm đọc lời rao trên các báo và vội vàng chạy đến xin mẫu đơn điền nộp ngay tại chỗ với lòng khấp khởi mừng. Có nơi vui vẻ nhận đơn và hẹn tôi đợi phỏng vấn ngay, có nơi lại câu tôm bằng cách hẹn tôi về chờ sẽ được gọi sau.
Vợ chồng tôi thuê căn nhà của chị Bảy từ mấy năm qua. Căn nhà nằm trong một hẻm nhỏ, rất hẹp, nhưng gia đình tôi khéo sắp đặt nên cũng vo tròn bóp méo tạm đủ chỗ. Gian dưới dành cho bọn nhỏ, ban ngày được coi là chỗ ra vào, bàn ăn, nơi tiếp khách, tối đến lau sạch là bọn nhỏ dùng làm chỗ ngủ. Vợ chồng tôi thì dành cái gác xép sát nóc nhà, lên xuống bằng một cái thang gỗ dựng thường trực bên cạnh.
Tôi còn nhớ chính xác, lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy. Sáng hôm đó trời rất đẹp, mặc dù chỉ mới đầu xuân. Chuyện diễn ra trong sân chơi của trường. Chúng tôi đang đợi giờ vào lớp. Tôi, như mọi ngày vào giờ này, cặp kè với 2 đứa bạn thân nhất của mình: Vanessa và Robert. Mặc dù mới chia tay tối hôm qua, nhưng cũng như mọi bữa sáng, chúng tôi luôn có chuyện mới và quan trọng để kể cho nhau.