Chị tôi
Thế là chị ơi, rụng bông hoa gạo.
Truyện sex người lớn, truyện sex cõi thiên thai dâm dục
Truyện sex người lớn, với đủ các thể loại: truyện sex loạn luân, phá trinh, hiếp dâm, ngoại tình, đụ tập thể, truyện les, bạo dâm…
Thế là chị ơi, rụng bông hoa gạo.
Năm 10 tuổi, Lê được mẹ ruột nhận về và sang Mỹ, mẹ Lê, bà Thu nhận li lấy một Việt Kiều ở Mỹ. Từ nhỏ tới lúc 10 tuổi, Lê vẫn tưởng rằn ông bà Đạt la cha mẹ ruột của mình cho đến lúc ông bà Đạt và mẹ Lê, bà Thu gọi Lê nói chuyện bằng khuôn mặt thật nghiêm trọng.
Thằng Tý năm nay mới mười ba tuổi,nhưng nó bị bỏ rơi từ nhỏ…rồi được ông bà chủ nhà vốn là một trang trại chủ, nhận về nuôi …nó ngoan và hiền,ông bà chủ trang trại giao cho nó việc trông lom đàn gia súc gồm có: bò ,dê,lợn và chó cùng đàn gà trọi với hai con ngựa.con ngựa cái mới đẻ một con ngựa đực đã được hơn một năm tuổi,con chó cái cũng đẻ một đàn chó con,chó con đã bán hết ,duy có một con cho con đực là bị còi lên không bán được và để lại nuôi cùng con chó mẹ…trang trại khá rộng lên hai mẹ con con chó rất có ích,từ ngày con chó đực con ,anh em nó bị bán hết một mình nó được ăn no lên lớn nhanh lắm…
Mới có 8 giờ hai vợ chồng nhà hàng xóm đã đóng cửa rồi. Mà phòng bên đó có mỗi cửa ra vào với hai cái lỗ thông hơi bé tí bên trên, giờ này đóng vào thì có mà bằng chui vào lò bát quái. Bên ấy phòng bé tí, lại dùng bóng đèn tròn thì nóng phải biết. Ơ, hay là họ làm chuyện gì nhỉ? Tôi tò mò không biết họ làm gì trong đó. Thế là tôi tắt đèn, cả khu nhà trọ bên ngoài tối om, chỉ còn ánh sáng hắt ra từ phòng bên.
Trâm thổi mạnh 37 ngọn nến tắt trong tiếng vỗ tay mừng ngày sinh nhật của nàng.Khuôn mặt nàng hồng lên thật đẹp chung quanh bạn bè,thân hữu.Nàng từ tốn mở những gói quà cùng lời chúc.Trâm cám ơn từng người.Khuôn mặt thanh tú,thân hình nở nang cân đối trong chiếc ríp ngắn đen ôm sát để lộ làn da trắng ngần.Trâm là mẫu người không đẹp như cô “Kiều” của cụ Nguyễn Du “Hoa ghen thua thắm,liễu hờn kém xinh” nhưng cũng đủ làm nhiều người đàn bà xung quanh ghen tị về nhan sắc. Nhung,bạn cùng thời nhỏ của Trâm tay cầm ly rượu đi ngang ghé tai nói nhỏ:
Tôi sắp sửa đóng cửa phòng triển lãm thì người thiếu nữ bước vào . Khi nhận thấy chỉ có tôi, ngồi ở chiếc bàn cuối phòng, nàng do dự, định trở ra . Tôi nhanh trí chào lớn :
Thằng Sung đã định cư ở xứ Hòa lan.
Ngồi ôn lại những kỹ niệm của những ngày… cái thuở ban đầu ấy… Thư thấy vui vui, sao cái thuở ban đầu ấy ngô nghê quá nhỉ… dể thương quá nhỉ… cái thuở mà Thư chưa biết cái gì là yêu đương, là quan hệ nam nữ, là ân ân ái ái…
Hắn vừa giơ những tấm phim âm bản lên ngắm nghía vừa huýt sáo, đã lâu lắm rồi hắn mới chụp những bức ảnh đẹp đến thế. Lâu nay chỉ toàn chụp hình mấy cô ả người mẫu diễn viên, đến giờ hắn mới cho mình được nghỉ ngơi mấy ngày ra Mũi Né chụp cảnh biển. Căn phòng tráng phim chỉ có ánh sáng hồng mờ mờ, hắn kẹp từng tấm ảnh vừa tráng lên dây. Hắn vuốt cằm ngắm một bức chụp cảnh biển lúc bình minh, mặt trời đang nhô lên trên biển xanh biếc, đỏ ối, sáng tinh khôi chớ không chói loá. Đây là bức hắn thấy tâm đắc nhất lần này, có lẽ đến cuối năm hắn sẽ vác đi triển lãm.
Xin lỗi Anh chị, Em phải thất tín với Anh chị rồi vì một lời đã hứa từ lâu cùng Anh chị. Em phải viết ra đây vì không thể giử mãi trong lòng, Em phải trang trải câu chuyện tuyệt vời tưởng như là trong mơ, hay trong tưởng tượng lên trang giấy, để nói lên lòng biết ơn của Em đối với Anh chị và sự khâm phục. Anh chị đúng là tuýp người chịu chơi đúng nghỉa. Câu chuyện nầy Em chưa bao giờ kể cho ai nghe hết, dù với bà xã của Em. Dĩ nhiên tên Anh chị và của em đều được thay đổi.
Sau khi lỡ làng xảy ra cuộc tình thứ mười một không hẹn mà nên với chị Kim Anh – chị ruột thằng bạn thân Tăng Long, mấy ngày sau thằng Long ở Vũng Tàu về gọi Lợi đến nhà dự sinh nhật, tuy cũng đến nhưng nó lại cảm thấy sờ sợ, ngường ngượng làm sao ấy.
Thực ra ban đầu, chuyến đi này không phải là chuyến đi tôi có chủ định tới Huế để ăn chơi đàng điếm hay nếm thử của lạ của con gái xứ Huế, mặc dù thú thực tôi cũng rất tò mò. Lần trước đến Huế là từ khi tôi còn rất nhỏ, quãng độ mười tám hai mươi năm trước, thành thử tuyệt nhiên tôi không có những kỷ niệm gì về nơi này, ngoại trừ qua phim ảnh, truyền hình. Người ta thường nói, Huế đẹp vì có sông Hương núi Ngự, vì những thành quách cung cấm còn lại từ triều đại phong kiến nhà Nguyễn. Tôi thấy điều này không sai, cũng vẫn là sông là núi, nhưng sông núi ở nơi này khiến tôi có cảm giác yên bình tĩnh lặng hơn hẳn những nơi mà tôi đã đi qua.
Cậu ấm Thiện là con trai áp út của ông hường Nguyễn. Cậu ra đời tại một thành phố lớn, nhưng vì hoàn cảnh chiến tranh, cậu được gửi về tạm trú với một người chú thúc bá tại quê ni, lúc vừa sắp sửa tròn 12 tuổi.
Tôi tên là Tuấn, năm nay 17 tuổi. Giống như bao cậu trai mới lớn khác, tôi bỗng cao vọt hẳn lên, râu ria bắt đầu mọc lún phún. Thi hết phổ thông trung học, tôi được mẹ đưa sang Ba Lan để chuẩn bị vào học đại học. Bố me? Ôi bỏ nhau đã lâu, tôi sống với bố trong suốt thời gian qua. Sang đây, tôi được một mình làm chủ một căn phòng rộng 37m2 trong căn hộ ba buồng thuộc khu trung tâm thủ đô Warszawa(Warsaw thủ đô Balan). Mẹ tôi và người chồng sau của bà sống trong phòng dùng làm phòng khách nối liền với bếp và phòng ăn. Phòng thứ ba là phòng của chị Thủy, con riêng của ông bố ghẻ với người vợ trước.
Duyên là một con bé lúc nào cũng lạnh lùng và ít nói, không chỉ với ba mẹ mà cả với mấy đứa trong lớp, thầy cô nó đều ít nói giao tiếp. Hình như nó không tự tin về cái bề ngoài, theo nó nghĩ là xấu xí lắm! : “Cái mặt lúc nào cũng đeo cái mắt kính dày cộm, cái mụt tàn nhang khá lớn ở bên mặt, lại thêm cái tướng nhỏ bé và mi nhon lắm! “. Nhưng mà không hiểu sao mỗi khi nó cười là tụi con trai đều bị mất hồn hết ráo!
Từ mấy ngày nay, ngày nào khi tan sở thì Tâm cũng ghé thăm thằng Hiếu ở bệnh viện trước khi về nhà. Gia đình có nhiều chị em nhưng từ hồi nào giờ, Tâm thương thằng Hiếu nhất. Thằng Hiếu năm nay đã 20 tuổi, nhỏ hơn nàng 7 tuổi.
Phần 1
Mẫu tử ân ái vân vũ hội
Chiếc Lanos màu trắng nhá đèn xi-nhan từ từ rẽ phải rồi đậu xịch trước cửa vũ trường lớn trên đại lộ ở thành phố HCM,cửa xe hé mở trên xe bước xuống hai thanh niên súng sính trong bộ vó đắc tiền ,một thanh niên búng điếu thuốc thành một vòng cung rất đẹp đảo mắt nhìn xung quanh rồi ngông nghênh bước vào cửa ánh mắt phớt lờ anh chàng gác cửa vừa gật đầu chào vừa dang tay mời vào.
Từ hôm đi dự đám cưới đứa cháu ở Houston về đến nay, tôi cảm thấy khi thì khó chịu khi thì tiếc rẻ mỗi khi ngồi nghĩ lại cuối tuần đặc biệt đó. Gia đình từ xa đến dự khá đông nên phải chia ra ở nhiều nhà, vợ chồng tôi được vợ chồng đứa cháu anh cô dâu ra đón ở phi trường Bush đưa về nhà chúng, ở đó đã có một cặp anh chị phía Hoa, vợ cháu tôi.
Tháng 10, trời bắt đầu vào thu với những cơn mưa nho nhỏ, những làn gió nhẹ nhàng mang chút hơi lạnh, những chiếc lá vàng, lá đỏ rơi lác đác trên đuòng phố Paris. Từ trên cửa số tầng 4, Bảo Tuệ với ly trà nóng trong tay, dõi mắt nhìn 1 góc phố về đêm.
Đi làm ca đêm về, tôi ngủ bù đến trưa vẫn chưa thấy đã. Nếu không nghe tiếng lịch kịch chắc là tôi còn ngủ nữa, bỏ quên ăn trưa cũng chịu. Thế nhưng cái bước đi lạch bạch như vịt bầu khiến tôi biết ngay là chị Tám đã về. Mấy bữa rày, chị đi sanh, đâu dè chị về sớm vậy. Tôi vẫn mắt nhắm mắt mở cất tiếng hỏi : Chị dìa đó hả, chị Tám ? Tôi nghe tiếng ờ ờ đáp lại. Tôi lại hỏi thêm : sao không nằm ở nhà bảo sanh thêm vài hôm, dìa chi sớm cho cực. Chị Tám than : ở cũng không nằm yên, lu bu lo ở nhà cậu không có ai chăm sóc, ăn tầm bậy rủi bịnh chết, hồi này người ta chọt bụng rất nhiều, nhà thương hổng đủ chỗ chứa.
Đời sống tình dục của tôi hiện nay thật nghèo nàn. Ngay khi mới lập gia đình, còn hạnh phúc, bà xã tôi chỉ làm tình một cách cho có lệ, xong rồi thôi. Từ khi có con, chuyện gối chăn với nàng càng thêm nhạt nhẽo. Đến lúc tôi thông dâm với bà chị vợ, bị bắt quả tang, thì vợ tôi không ngủ chung với tôi ba tháng. Sau đó chuyện ái ân của chúng tôi thật là miễn cưỡng. Tuy thiếu thốn, nhưng tôi không dám bắt bồ hay chơi điếm lỡ đến tay bà xã thì mất vợ, mất con, mất nhà là cái chắc. May thay (hay xui thay), ngay lúc đó em Tuyết Lê lại trở lại đời tôi.
Phương một tay vén áo lên, một tay tuột quần xuống trước cặp mắt hau háu của một vị khách. Bên ngoài om sòm tiếng của dân nhậu tâng bốc nhau. Quán này do bốn chị em Phương dựng lên, lấy cái tên nghe ngọt ngào đượm tình quê mà đập vào thị hiếu của khách làng chơi. Quán “4 chị em” được dựng lên tại Đồi Vải, thuộc thôn Kim Tỉnh, xã Trung Thành (huyện Phổ Yên, Thái Nguyên).
4h chiều ở Mahattan thật là đẹp. Christian – cậu bé mồ côi vẫn hay ra chỗ bến xe bus, ngồi ngắm đường phố. Ngắm những người đi qua đi lại trên phố và tự hỏi không biết ai trong số những người ở đây nhận nuôi Chris. Đã biết có bao nhiêu người bạn ở cùng phòng với Chris tại cô như viện ở đây đã được nhận nuôi vậy mà nay Chris đã 13 tuổi rồi mà Chris vẫn còn ở đây. Nó phải ở đây đến bao giờ. Các cô ở cô nhi viện rất tốt với Chris nhưng Chris vẫn thèm khát một gia đình hay một người thân nào đó để chỉ yêu một mình nó, chăm sóc một mình nó thôi. Và nó cũng chỉ yêu một người duy nhất mà thôi.