Chuyện tình xóm đạo
Tôi sinh ra và lớn lên ở xóm Lương,xóm tôi và xóm Đạo cách nhau bởi Vườn đào ma.
Truyện sex người lớn, truyện sex cõi thiên thai dâm dục
Truyện sex người lớn, với đủ các thể loại: truyện sex loạn luân, phá trinh, hiếp dâm, ngoại tình, đụ tập thể, truyện les, bạo dâm…
Tôi sinh ra và lớn lên ở xóm Lương,xóm tôi và xóm Đạo cách nhau bởi Vườn đào ma.
Tôi đã 29 tuổi, Ở Mỹ gần 10 năm. Thật là chán quá đi thôi. Gái thiếu trai thừa. Tôi không thể nào tìm ra một con vợ. Lúc khí tồn tại não thì tôi đi chơi gái Mỹ. Lồn mấy con nhỏ Mỹ thì tan hoác, thè lè. Nhưng thực ra có còn hơn không. Tôi nhất định về VN để lấy vợ, chứ ở đây chắc chết già quá.
Vào tháng 8 năm thứ 10 đời Chu Hiển Vương, bánh xe lịch sử Trung Hoa đã quay đến cuối đời Xuân Thu. Trận chiến Tương Lăng giữa Tống – Ngụy sau 5 ngày ác liệt đã chấm dứt, quân đội vua Tống thất trận. Tôn Tẫn cùng nhị công tử Ngụy Minh, đại phu Giang Ất vâng lệnh Ngụy hầu chấp nhận việc nghị hòa, đã đi sang Tống.
Phần 1: Khởi Đầu Cơn Ác Mộng
Lan lấy chồng lúc 25 tuổi, đến 29 thì có một đứa con trai hai tuổi. Nàng rất trẻ trung vui tính, chồng nàng hiền lành, nên tất cả bạn bè thương mến. Chồng nàng đi làm ca đêm, từ 12 giờ khuya đến sáng. Chuyện xảy ra khi chồng nàng vừa mới đi làm, nàng lo cho thằng con đi ngủ, bỗng có tiếng gõ cửa, nàng ra hỏi ai? Phía ngoài có tiếng trả lời: “Tôi là bạn của chồng chị Lan”. Nàng vừa mở cửa, thì hai bóng đen bịt mặt ùa vào, một tên cầm súng chĩa ngay người nàng, một tên khác, nhảy lên đè nàng xuống. Một thằng hỏi:
Câu chuyện tình sau đây đan xen với một giai thoại tưởng chường như trong cổ tích thần thoại nhưng giai thoại này chẳng qua chỉ là một tiền đề dẫn dắt, minh họa và tô điểm thêm cho mối tình tuyệt đẹp như thiên thần giữa Lợi và một trinh nữ 25 tuổi tên là Trần Kim Đào ở miệt quê Bến Tre. Số là khi ở ngoài Nha Trang về, bố Lợi tính đi Bến Tre để thăm hỏi người bạn chí cốt tên là Kim đã hơn mười năm rồi chưa hề có tin tức song dự định này, bố Lợi thấy không thể nào thực hiện được vì lý do sức khỏe nhưng rồi lại thấy trong bụng không yên. Trong thời gian này, trường cấp III Châu Thành vì công trình sửa chữa phòng học chưa xong nên ngày khai giảng năm học mới của trường sẽ dời đến 20 tháng 9, chứ không phải vào ngày 5 tháng 9 thường lệ như những trường khác. Thế là Lợi có dịp để xin bố cho phép nó tình nguyện đi thay bố xuống Bến Tre thăm viếng bác Kim.
Tôi trốn vào một góc khuất nhỏ chỗ bãi đậu xe hơi và run run rút cái phong bì dày cộp từ trong cặp ra. Đây là tháng lương đầu tiên của tôi kể từ lúc tôi ra trường. Tháng lương đầu tiên nên tôi được nhận tiền mặt còn những tháng lương sau tôi sẽ được chuyển khoản vào thẳng ngân hàng.
Tôi không biết là tôi có cảm giác thích đàn ông từ khi nào, nhưng từ nhỏ tôi đã có những cảm giác tò mò và hồi hộp mỗi khi vô tình bắt gặp một người đàn ông đứng ông đứng đái ở một góc cây nào đó, tôi giả bộ đứng đái kế bên và len lén đưa mắt nhìn vào cu ông ta, mặc dù lúc đó cu của ông ta rất bình thường, tôi bị kích thích bởi những chùm lông rậm rạp và con cu to dài đang bắn những dòng nước.
Khi ông Phúc cưới Hương vào năm nàng 25 tuổi,khi đến năm nàng 30 tuổi thì ông lại mang bịnh bất lực lúc ông vừa 42.Nhưng hai người có được một người con trai nhỏ.Cơ thể Hương rất gợi cảm của gái một con.Nàng sinh tại một vùng hải đảo,nên nước da nàng ngâm đen đầy sức sống.Mái tóc nàng dài đen nhánh gần đến mông đít,bộ ngực lớn tự nhiên,đôi mông nẩy nở đều đặn,phần bụng săn cứng không có chút mỡ thừa,đôi chân dài trường túc.Thân người nàng nhìn phải nói là rất đẹp. Khuông mặt nàng là kết tụ của lẳng lơ và dịu dàng,giữa êm ái và bốc lửa,gợi cảm và gợi dục.Vì sanh ra con nhà giàu ở hải đảo,nên cha mẹ nàng gởi nàng vào Sài Gòn học cho đến lúc nàng đậu tú tài thì miền Nam tan rả.Trở về hải đảo kịp thời,cha mẹ nàng di tản và định cư ở Mỹ.Sau đó nàng đi học lại lấy được bằng cử nhân kế toán. Nàng gặp Phúc là người du học trước năm 75.Phúc là du học sinh,con nhà giàu ở miền Tây.Qua Mỹ học ít chơi nhiều, nhất là đàn bà.Vì chơi bời nhiều quá nên Phúc chóng tàn.Trong lúc vợ càng ngày càng đẹp,thì Phúc lại tiêu ma của quí.Chàng dùng rất nhiều thuốc gợi dục để thỏa mản Hương,viên thuốc màu xanh Viagra là tạm thời cho những lúc cần,nhưng vẫn không bình thường tự nhiên.Hương vẫn thương chồng con,đi làm và năng tập thể dục,mỗi ngày nàng vẫn đến phòng tập thể dục đều đặn,sau đó nàng chạy bộ.Nhưng càng ngày Phúc càng đổi tánh khó khăn,chàng ghen bóng ghen gió,nên vợ chồng không còn êm thắm như xưa.Càng khó chịu Hương càng im lặng,Phúc càng ngày càng hung dữ,chửi thề luôn mồm.Đến một ngày không còn chịu đựng được nữa hai người li dị.Hương giử con,Phúc ra khỏi nhà trong sự giám sát của cảnh sát,vì chàng đã nhiều lần bạo động với vợ.
Thời gian như một cơn gió thoảng, nó chợt đến, chợt đi. Thoáng chốc mà tôi đã rời xa Sài Gòn bốn năm rồi. Bốn năm qua, Sài Gòn không còn trong tâm trí tôi nữa. Thay vào đó là những hình ảnh của khoả thân, vú, lồn, lông, mu, những xác thịt, những lần lăn lộn trên giường, trên bải biển, trên tấm bao nilon cùng với con nhỏ cùng xóm, con Tư.
Lan lấy chồng lúc 25 tuổi,đến 29 thì có một đứa con trai hai tuổi. Nàng rất trẻ trung vui tánh,chồng nàng hiền lành, nên tất cả bạn bè thương mến.Chồng nàng đi làm ca đêm,từ 12 giờ khuya đến sáng.Chuyện xảy ra khi chồng nàng vừa mới đi làm,nàng lo cho thằng con đi ngủ,bỗng có tiếng gõ cửa,nàng ra hỏi ai? phía ngoài có tiếng trả lời: “Tôi là bạn của chồng chị Lan”.Nàng vừa mở cửa,thì hai bóng đen bịt mặt ùa vào,một tên cầm súng chỉa ngay người nàng,một tên khác,nhảy lên đè nàng xuống.Một thằng hỏi:
Người chồng thương yêu của tôi mất cách đây 2 năm trong một tai nạn xe hơi. Tiền bảo hiểm để lại không nhiều lắm. Giống như đa số các người mẹ Việt trên đất Mỹ này, tôi là 1 người phụ nữ chân yếu tay mềm chỉ biết lo cho chồng con những bữa ăn ngon, quần áo, nhà cửa gọn gàng sạch sẽ. Tôi là 1 người nội trợ Á Đông thuần túy hoàn toàn lệ thuộc vào chồng.
Bạn đang đọc Quyển 2, đọc Quyển 1 tại đây: http://truyendam.org/thieu-gia-phong-luu/
Phần 1
Phần 1
Phần 1
Tôi và Hằng kết hôn cũng đã được gần bốn năm. Hai vợ chồng làm trong một công ty về truyền thông nên công việc cũng tương đối bận. Tuy nhiên thì hai vợ chồng cũng thường xuyên có những buổi nghỉ cuối tuần khá dài.
– Ai ăn bánh lọt nước dừa… hôn…
Phần 1
Bị đặt cho cái tên “cu nhỏ”, thằng Thanh ái ngại vô cùng. Quả thực con cu của nó hơi nhỏ so với đám trai đồng lứa, ngắn nhứt chỉ hai phân, lúc cương lên độ 4 phân. Tuổi vừa hơn 15 , thằng Thanh mới bắt đầu mặc cảm vì sự khiếm khuyết của mình.
Sẵn vừa bị cho nghỉ việc, tôi ghi danh đi học một thời gian. Dù gì cũng có mấy tháng lương thất nghiệp, lại còn một số tiền thưởng những giờ làm dư, và nếu học nghề ngỗng hay bất cứ môn gì thì EDD cũng cấp thêm cho từ 3 đến 6 tháng nữa. Tôi lai rai ghi tên, lấy đủ 13 unit, để may ra vòi tí ti học bổng trợ cấp. Thế nên, việc học hay không đối với tôi chẳng can hệ, miễn là đi cho hết thì giờ rảnh là nhứt.
Mười năm rồi mới về lại quê hương, mọi sự đã hoàn toàn thay đổi. Ngồi trên tầng bốn khách sạn Majestic nhìn ra sông Sài Gòn lộng gió, tôi thấy quang cảnh thật xinh tươi và đầy sức sống. “Mọi người bây giờ lo làm giàu dữ a, nhìn tàu hàng lớp lớp thì biết, không như 10 năm trước đây?”
Thằng Đức trở người nằm xấp lại, mắt vẫn không rời quyển sách Bảy Đêm Khoái Lạc mà mấy thằng bạn chung lớp chép lại và chuyền tay cho nhau coi, quyển sách chỉ mỏng có chút xíu mà nó coi mãi vẫn không xong, cứ đọc đến khúc nào hấp dẫn thì nó đọc đi, đọc lại, rồi nó gấp quyển sách lai và bắt đầu tưởng tượng .
Nam tụt xuống từ đằng sau cái xe @ của một chị phụ nữ cao ráo đầy đặn trong bộ vét công sở, có khuôn mặt tròn trắng trẻo, cổ cao với mái tóc búi gọn ra đằng sau và đeo cặp kính đen. Không biết ai mà trông xinh đẹp sành điệu thế nhỉ. Đã mấy lần tôi nhìn thấy Nam, thằng bạn thân của tôi, cặp kè với chị phụ nữ này rồi, lần thì ngồi đằng sau xe máy, lần thì đang ngồi uống cafe trong quán. Tôi có hỏi nhưng thằng Nam bảo đó là bà chị họ. Chơi với nhau suốt từ hồi học cấp III đến bây giờ học đại học, tôi hầu như biết hết mọi người trong nhà Nam, sao bây giờ tự nhiên lại có bà chị họ này nhỉ, với lại với cái vẻ đỏ mặt lúng túng khi trả lời của Nam thì tôi biết tỏng là không phải rồi.
Mười năm, phải! Mười năm rồi còn gì! Năm nay tôi đã trở thành một chàng trai thanh niên không kém. Trên con đường khá quen thuộc dẫn tới nhà, tôi bước trên đường vắng teo không một bóng người.Vai vác ba lô, chân mang giày lính, tay tôi xách theo khẩu súng trường đã gắn bó với tôi suốt 10 năm qua, thong thả tôi rảo bước về nhà. Nếu tôi không lầm thì lúc này trời cũng đã khuya lắm rồi, chắc cũng cỡ đâu 11 hoặc 12 giờ khuya rồi thì phải. Bước tới trước căn nhà quen thuộc của mẹ con chúng tôi đã bao nhiêu năm đùm bọc, hồi hộp trong lòng tôi đưa tay lên nhẹ gõ cửa. Tôi tưởng chừng mẹ tôi, nếu như gặp tôi lúc này chắc là phải vui mừng khôn xiết. Tôi sẽ ôm chầm lấy mẹ tôi và em gái tôi, sẽ khóc lên một tiếng thật lớn cho thoả dạ mong nhớ quê nhà, thương nhớ mẹ và em gái.