Cần và Kiệm
Cần và Kiệm là hai người bạn chí thân. Họ cất tiếng khóc chào đời cùng một ngày, trong cùng một nhà bảo sanh. Gia đình Cần và gia đình Kiệm ở trong cùng một dẫy phố. Cần và Kiệm cùng học một trường từ Tiểu học đến Trung học.
Truyện sex người lớn, truyện sex cõi thiên thai dâm dục
Truyện sex người lớn, với đủ các thể loại: truyện sex loạn luân, phá trinh, hiếp dâm, ngoại tình, đụ tập thể, truyện les, bạo dâm…
Cần và Kiệm là hai người bạn chí thân. Họ cất tiếng khóc chào đời cùng một ngày, trong cùng một nhà bảo sanh. Gia đình Cần và gia đình Kiệm ở trong cùng một dẫy phố. Cần và Kiệm cùng học một trường từ Tiểu học đến Trung học.
Tiếc thay cây quế giữa rừng.
Một cái ống cống nhỏ, tối thui và đen kịt… nó là hiện trường của một vụ án mạng vừa mới xảy ra, hắn Blindred tên mà mọi người gọi hắn vừa mới giết một con điếm mà hắ vừa hành lạc… vẫn kiẻu giết người như ngày nào. Bịt kín mặt nạn nhân bởi 1 khăn màu đỏ và đâm cho con mồi đến chết, người hắn bê bết máu và thỏa mãn… thì… Áaaaaaaaaa… một tiếng thất la lên rồ có tiếng người chạy.
Sáng thứ bảy trên quốc lộ 1A, chiếc xe Ford Transit mười sáu chỗ ngồi chở gia đình Mạnh về Vĩnh Long ăn đám cưới người em họ của Tú. Vợ chồng Mạnh, Tú và bé trai mới hơn một tuổi cũng có đem theo bé oshin tên Lan để chăm cu tí. Ngoài ra đi cùng còn có bạn thân của Mạnh thời còn ở Việt Nam. Nhân dịp người bạn Việt Kiều về thăm, vợ chồng Mạnh rủ theo xuống miệt quê miền Tây chơi luôn, Mạnh gởi gắm Tú ráng kiếm một em làm mai cho người bạn vẫn còn độc thân vui tính này, Mạnh còn hay đùa giỡn bảo để bạn cứ lông bông thì như là bom nổ chậm. Anh chàng người bạn tên Long.
Thanh có thói quen cứ chiều tối cơm nước xong, anh lại lên quán nước đầu ngõ để tụ tập nhâm nhi chén trà, đưa đẩy câu chuyện với mấy người hàng xóm.
Người ta đồn chừng Mỹ Hoa giống cha, vì cô với mẹ, bà Mỹ Trinh, khác hẳn nhau. Cô Hoa năm nay hăm bốn vừa ra trường Dược, cái tuổi đáng lẽ là nảy nở như hoa xuân trong nắng sớm. Trái lại cô ốm tong teo, chỉ được khuôn mặt đẹp và nước da trắng, cả ngày chỉ biết chúi mũi vào sách vở, không ham vui với bạn bè, rảnh thì nghiên cứu làm kẹo bánh, nấu nướng. Vậy mà cô có phước, nhờ bà má khôn lanh, lấy được chồng làm giám đốc một hãng bào chế lớn ở Sài Gòn. Bà Mỹ Trinh mới độ ngoài bốn mươi, góa chồng, nhà giàu lại khéo giao thiệp. Bà bỏ vốn cho dược sĩ Cảnh đầu tư thuốc men, rồi lân la gả được cô Hoa cho anh. Anh tuy hơn Mỹ Dung cả chục tuổi, nhưng bù lại, là một thanh niên to cao, đẹp trai, lịch sự.
Tôi là Tiến, một nam giới thực thụ tuy nhiên về khoản chăn gối thì không được như những người khác, tôi nghĩ mình không bị bệnh gì cả, chỉ mỗi tội khi làm chuyện đó thì chưa ra đến chợ đã tiêu hết tiền. Được mấy ông bạn mách đến một phòng khám khá tốt lên tôi đã đến phòng khám này, câu chuyện tôi kể cho các bạn nghe sau đây chính là về cái phòng khám đó và có những người bác sĩ như vậy. Đó làm vào một buổi sáng đẹp trời, tôi đi đến phòng khám một mình, phòng khám thì trong một ngõ nhỏ ở nội thành Hà Nội. Tôi biết cái bệnh về sinh lý như thế này thì hiếm khi có trung tâm nào lại đặt ra ở chỗ đông người để mắt đến cả. Tôi khẽ gõ cửa thì thấy một cô gái trông hình thức cũng bình thường không lấy gì là đẹp. Thấy tôi đứng ở ngoài như vậy thì cô gái đó hỏi:
Đỗ Sinh là học trò, quê ở Phủ Lưu, Hà Nam, chàng lên kinh dự thi kỳ thi năm nay, gia cảnh nhà Sinh khá sung túc nên cha mẹ chàng cấp cho chàng một số tiền kha khá và cho phép chàng lên kinh sớm gần một năm để có dịp làm quen với không khí đô thành và giao lưu với các bạn cùng thị Sinh mang theo một tiểu đồng nhỏ gánh hành lý, hai thầy trò cùng lai kinh.
Hôm nay thằng Bờm về quê thăm bà ngoại.. tên thật của nó là Hùng…nhưng hồi bé nó ngây ngô lắm lên bà ngoại gọi yêu nó là thằng Bờm của bà.
Chạy xe ôm chở khách đi đâu cũng được nhưng hễ mỗi lần đi ngang qua vùng Đất Đỏ là Lợi lại bị dị ứng nhạy cảm với câu chuyện tình của nó để lại nơi này cùng một người phụ nữ hơn gấp đôi tuổi nó, mặc dù trong tình huống quan hệ xã hội này, nó chẳng phải là người có lỗi vì chị cũng như bố chị thảy đều tự nguyện đồng tình, hai người tự động xếp đặt cho nó gặp chị vào một đêm cuối tháng không trăng không sao.
Sẵn vừa bị cho nghỉ việc, tôi ghi danh đi học một thời gian. Dù gì cũng có mấy tháng lương thất nghiệp, lại còn một số tiền thưởng những giờ làm dư, và nếu học nghề ngỗng hay bất cứ môn gì thì EDD cũng cấp thêm cho từ 3 đến 6 tháng nữa. Tôi lai rai ghi tên, lấy đủ 13 unit, để may ra vòi tí ti học bổng trợ cấp. Thế nên, việc học hay không đối với tôi chẳng can hệ, miễn là đi cho hết thì giờ rảnh là nhứt.
Phần 1
Tối nay ăn cơm xong, Bình tranh thủ vào trường mượn mấy quyển giáo trình của mấy thằng trong nội trú. Mải ngồi nói chuyện với tụi nó, đến hơn 9h tối cậu mới giật mình là quên mất chưa sang nhà chú Long để trả mấy quyển báo tiếng Anh mà cậu mượn để tập dịch, chú ấy đã bảo phải trả chú trong ngày hôm nay để mai chú còn mang đến cơ quan cho người khác đọc.
Nhấp được một chút thì tôi cũng cứ nằm yên mà ngóay chầm chậm con cặc ở bên trong cái lỗ lồn. Nước nhờn bên trong cứ thế mà nhoen nhoét nước chảy ra thêm thật nhiều. Thấy tôi không còn nhấp nữa thì Linh nói.
Chị Hải hơn Khoa 10 tuổi. Hồi nhỏ ở gần nhà nên lúc Khoa,(ở nhà tên Tèo), khoản hai ba tuổi thì Chị Hải thường qua coi sóc Tèo dùm khi ba mẹ Tèo đi vắng. Chị Hải con một người hàng xóm. Tuy khác gia đình nhưng gần riết rồi hai người đâm mến tay mến chân với nhau. Lúc Tèo 10 tuổi thì chị Hải đi lấy chồng. Ngày chị Hải lấy chồng thằng Tèo tự dưng tiếc ngẩn tiếc ngơ như đánh mất một vật quý giá nhất trên đời. Nhìn thấy chị mặc áo cưới trắng đi bên chồng hắn nghe hồn buồn vô tả. Chị Hải từ nhỏ đã là người đẹp trong xóm, biết bao chàng trai gấm ghé. Có những chiều chị Hải qua nhà trông Tèo, hai chị em vật lộn chơi đùa thỏa thích. Nhưng càng lớn chị Hải có vẻ e dè vì những đụng chạm da thịt của thằng con trai phá phách, nhưng không bao giờ la mắng.
A, Lisa nhìn ngắm cảnh người qua lại với đôi mắt mệt mỏi. Nàng đã quá chán nản và chút gì uể oải. Xe buýt vừa rời Stuckey, nàng đã ăn no, hầu như hết chán, và một ít snack trong ví.. ở miền trung Indiana, đó là thứ ngon nhất mà nàng có thể có trên tuyến xe buýt về nông thôn này. Thật là một cách kết thúc 4 năm học đại học thảm hại, không ôtô, không tương lai. Mọi thứ đã ở phía sau nàng, điều duy nhất hướng về nàng là một lời ước mờ mờ được sống trong ánh nắng và nước. California không thật sự là điểm đến, nó là một giấc mơ. Trong suốt mùa đông khắc nghiệt ở Michigan, California dường như là nơi duy nhất có thể ở được trên trái đất này.
Hiện nay tôi đang công tác tại một phòng bảo hành của một công ty máy tính lớn ở Hà Nội. Có vẻ chuyện máy tính thì chẳng liên qua gì đến vấn đề tình dục cả. Nhưng trong câu chuyện tôi sẽ kể cho các bạn nghe sau đây thì từ máy tính đến tình dục đó là một điều rất gần gũi.
Chuyện này đã xảy ra lâu lắm rồi, ngay từ mùa hè năm tôi vừa học xong lớp 12. Năm đó tôi được 18 tuổi, lứa tuổi mới lớn của mộng mơ và tò mò. Tôi được mệnh danh là hoa khôi của khối lớp 12, chẳng biết từ khi nào, nhưng dần dần tôi cũng quen đi và cứ cho đó là điều hiển nhiên. Ngày xa trường rồi cũng đến, đứa học sinh nào cũng vui buồn lẫn lộn.
Mai – Một cô thôn nữ, ở vùng quê thuộc diện vùng sâu vùng xa. Nhưng đó cũng là một vùng quê như bao làng quê khác với rặng tre, giếng nước bờ ao. Quê Mai – Một vùng bán sơn địa đất đai cằn cỗi, từ ngàn đời con người ni vùng quê Mai vốn lam lũ chịu thưng, chịu khó, vất v sớm hôm để có được một vùng quê thanh bình nuôi lớn những người con gái con trai thật thà chất phác.
Chào tất cả những ai đang theo dõi truyện của tôi. Hôm nay tôi sẽ đưa các bạn đến một câu chuyện khá hấp dẫn. Nói về cuộc phiêu lưu tình ái với các bạn học của mình. Các bạn chắc thắc mắc nhân vật chính là ai. Xin thưa đó không phải một người xa lạ cho lắm. Đấy là Hưng. Nếu bất kỳ ai theo dõi sẽ nhận biết đó là nhân vật chính của khá nhiều câu chuyện của tôi rồi.
Phần 1
Chẳng bao lâu, chỉ còn vỏn vẹn hai tuần nữa là bước vào năm học mới, Lợi lại phải lao vào chuyện chuẩn bị quần áo, sách vở ; do vậy nó tạm quên đi được hai mối tình loạn luân tội lỗi cùng hai người chị ruột của nó, đó là chị Sáu Minh nhu mì đang ở bên Đài Loan và chị Ba Hường xinh đẹp thì ở khu rẫy của gia đình tại Núi Nhọn, Láng Dài, Đất Đỏ. Tinh thần và tâm trạng Lợi vừa hoàn toàn được ổn định thì một biến cố rất quan trọng lại tiếp tục xảy ra với nó, khiến nó dù muốn dù không vẫn không thể nào né tránh được. Số là thành viên trong gia đình nó có sự thay đổi. Chị Hai Hảo của nó, con đầu trong gia đình, từ trước đến giờ, chị sống ở Vũng Tàu cùng với chồng và đứa con gái 3 tuổi ; nay vì xảy ra sự việc chị cùng chị Ba Hường mở đầu hụi, vỡ nợ khiến bố mẹ phải đành gả bán chị Sáu Minh qua Đài Loan để cứu vớt hai bà chị ngang tàng, hơn nữa do chồng chị bán nhà bỏ chị ra đi không nói lời từ biệt nên chị cùng bé Hiếu – con chị đành phải quay về nương tựa bố mẹ cùng các em mà thôi. Vì bé Hiếu, một bé gái dễ thương lanh lợi nên dù rất giận chị Hảo, bố mẹ Lợi cũng đành phải chấp nhận cưu mang mẹ con chị.
Tôi làm phó giám đốc cho một công ty nuớc ngoài có trụ sở tại Việt Nam. Tuy mới hai sáu tuổi nhưng năng lực cũng khá lên tôi vừa làm phó giám đốc vừa làm trợ lý cho giám đốc ở đây. Giám đốc ở Việt Nam là một người phụ nữ vừa xinh đẹp. Chị ta hơn tôi 8 tuổi và có chồng đi nước ngoài, đứa con gái mới 7 tuổi thì thường ở với bà ngoại chứ ít khi về nhà, mà có chăng thì cùng chỉ về nhà vào mỗi buổi tôi để ngủ cùng với mẹ mà thôi, mọi thứ cần thiết ở công ty thì đều do tôi làm cả, chị chỉ quyết đinh những cái cực kỳ quan trọng hay đi giám sát công việc mà thôi. Như thường ngày tôi lên phòng của chị để báo cáo công tác. Tôi gõ cửa rồi nói
Vào năm 1989, anh trai tôi là Jupiter bị tai nạn ô tô lớn với 4 người bạn của anh ấy. Jupe ngồi ở ghế hành khách đằng trước. Anh ấy bị bật qua kính chắn gió. Anh ấy không phải là người duy nhất không thắt dây an toàn. Nhưng may sao Chúa phù hộ anh ấy. Những người khác bao gồm cả lái xe – bạn thân của anh ấy đều bị chết trong vụ tai nạn thảm kịch ấy. Mặt Jupe có những vết cắt rất lớn. Nhưng điều tồi tệ nhất là khi anh ấy tỉnh dậy ngày hôm sau ở tại bệnh viện, các bác sĩ phát hiện ra anh ấy còn bị mù vì vụ tai nạn khủng khiếp đó. Anh ấy phải phẫu thuật các xương đệm, tay và xương bánh chè. Cảnh sát cho biết anh ấy đã phải bay đến 20 feet trong không trung rồi chạm mạnh xuống đất.
Cái nóng của tối nay thiệt là khó chịu, tôi đã tắm hai lần rồi mà vẫn chưa thấy mát. Ngày mai là thứ Hai, là bắt đầu một tuần của kỳ thi cuối niên khóa. Mấy hôm nay tôi cứ lo nghĩ tới cơ thể tôi đang có vấn đề, nên giờ này ngồi ở đây tôi vẫn chưa có một chữ trong bụng để làm vốn. “Chắc là lần này rớt hết quá, xui xẻo làm sao đó, tự nhiên trong mình bị nóng ran như sốt”, tôi nói thầm trong bụng rồi ráng cầm cuốn sách lên. Tôi lật tới chương 10 của môn Kỹ Thuật Nông Nghiệp, môn mà tôi ghét nhất.