Gái một con
Phần 1
Truyện sex người lớn, truyện sex cõi thiên thai dâm dục
Truyện sex người lớn, với đủ các thể loại: truyện sex loạn luân, phá trinh, hiếp dâm, ngoại tình, đụ tập thể, truyện les, bạo dâm…
Phần 1
Hôm qua tôi xuống khu Phuớc Lộc Thọ chơi, gặp một anh bạn thân, cùng ngồi uống cà phê bụi đời gần chỗ đường Moran, được anh bạn kể cho nghe một chuyện loạn luân có thực. “Tao mà kể láo với mày, dù chỉ sai một chi tiết thôi, tao sẽ hộc máu chết ngay. Tại sao tao phải kể láo. Kể láo mất sướng! Tại sao tao thích kể cho mày nghe. Có lẽ tao… có bệnh thích kể chuyện dâm” Anh bạn tôi đã nói vậy trước khi kể. Nhìn đôi mắt anh ta, tôi tin chắc chắc anh ta sẽ kể thật. Hôm nay về nhà, tôi không thể nhịn được, nhất là sau khi mở email ra, thấy có rất nhiều bạn, nhất là các bạn ở Việt Nam, hỏi tại sao tôi không viết truyện dâm nữa, nên tôi ngồi vào bàn đánh máy ngay. Lần này tôi không dài dòng và dùng những từ kín đáo như trước nữa, anh bạn nói sao thì tôi cứ y như thế mà kể.
Tôi là tài xế xe tải, nhưng vốn xuất thân từ một gia đình có học. Do hoàn cảnh gia đình tôi không thể tiếp tục vào đại học sau khi đã tốt nghiệp phổ thông trung học. Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình có vợ sớm, vì tôi không muốn gia đình tôi thêm miệng ăn, và càng không muốn vợ tôi phải cực khổ. Nhưng sự đời khá éo le, không cho tôi thực hiện ý đồ của mình. Năm ấy?
Ông ấy và ba tôi là chỗ thân thiết. Hai người cùng làm chung một chỗ, coi nhau như ruột thịt. Ông làm việc tai Saigon, nhưng gia đình thì để lại Nam Vang. Do đó, ba tôi thường đón mời ông về với gia đình tôi để giúp ông quên đi nỗi sầu xa vợ. Cuối tuần nào ba má tôi cũng làm món gì đó rồi kéo ông về vui chung, cho nên hai gia đình thương yêu nhau hết sức.
Trương Vô Kỵ, con của Võ Ðang lục hiệp Trương Thúy Sơn và Bạch Mi giáo Hân Tố Tố, ra đời trên Băng Hỏa đảo, một đảo hoang ở cực bắc chỉ có bốn người ở. Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn là người thứ tư.
Tuyết thảy gói Salem lên bàn, rút cái zippo Made in Japan mạ bạc bóng loáng, đưa hai ngón tay điệu nghệ búng đánh tách một cái, ngọn lửa xanh lè phụt lên, nàng ngửa mặt lên châm đốt diếu thuốc, phun làn khói cuộn tròn thành từng vòng tròn, tiếp nhau bay bay lên trần nhà, ném cặp giò mang đôi “bốt đờ sô” cài giây kéo, nâng ly rượu ực một ngụm dài, lật mu bàn tay quẹt ngang miệng, buông thỏng một câu “hắc ám:”
Cô giáo dạy Văn cũng là cô chủ nhiệm lớp 10P3 của Lợi tên là Trần Nguyễn Vân Hải, người Sài Gòn, năm nay cô 33 tuổi nghĩa là so với Lợi thì cô lớn hơn nó những 17 tuổi.
Hai vợ chồng cô Sáu, có 1 đứa con trai, năm nay 16 tuổi, Cô đang ở tuổi 33, cô Sáu sinh con lúc cô mới 17 tuổi, chồng cô 40 tuổi làm nghề tài xế cho 1 cơ quan nhà nước, cảnh gia đình êm ấm, cô Sáu xinh đẹp mặn mà, vóc dáng cao ráo mà thân thể tròn trịa, cô có bộ mông thật hấp dẫn, no tròn căng cứng nặng nề bóng mướt vì cô thường mặc quần lảnh mỷ a đen bóng…
Đi làm ca đêm về, tôi ngủ bù đến trưa vẫn chưa thấy đã. Nếu không nghe tiếng lịch kịch chắc là tôi còn ngủ nữa, bỏ quên ăn trưa cũng chịu. Thế nhưng cái bước đi lạch bạch như vịt bầu khiến tôi biết ngay là chị Tám đã về. Mấy bữa rày, chị đi sanh, đâu dè chị về sớm vậy. Tôi vẫn mắt nhắm mắt mở cất tiếng hỏi : Chị dìa đó hả, chị Tám ? Tôi nghe tiếng ờ ờ đáp lại. Tôi lại hỏi thêm : sao không nằm ở nhà bảo sanh thêm vài hôm, dìa chi sớm cho cực. Chị Tám than : ở cũng không nằm yên, lu bu lo ở nhà cậu không có ai chăm sóc, ăn tầm bậy rủi bịnh chết, hồi này người ta chọt bụng rất nhiều, nhà thương hổng đủ chỗ chứa.
Phần 1
Buổi trưa hôm ấy là lần đầu tiên mà Nguyễn thị Diệu Phương, lớp trưởng gương mẫu của 12A1 trường phổ thông trung học Phú Nhuận trốn học. Cô bé lấy cớ đau đầu xin nghỉ hai tiết cuối để đạp xe thẳng về nhà. Từ nhiều ngày nay mẹ đi vắng, Diệu Phương đã phải vừa học vừa lo cơm nước hầu hạ một người chị tàn tật khó tính nên hôm nay thật sự nghe kiệt sức.
Ông Thạnh, bố của Lợi, cách đây hai mươi hai năm về trước, tuy đã có đến năm mặt con ( chị Hai Hảo, chị Ba Hường, chị Tư Nghĩa, chị Năm Hoàng, chị Sáu Minh) nhưng do tính đào hoa léng phéng ( vì thế mà hiện tại Lợi bị ảnh hưởng di truyền nặng nề một cách ghê gớm đến như vậy) nên trong một chuyến về chơi tại xã Phước Lý, Huyện Long Thành, một cuộc tình đã chớm nở giữa ông và một phụ nữ người Khơme. Kết quả mối tình ong bay bướm lượn trên là một người con gái đã chào đời hay nói khác hơn, Lợi lại có thêm một người chị ruột cùng cha khác mẹ tên Nguyễn Thị Y Liên lớn hơn nó những chín tuổi. Thật không ngờ, trong một hoàn cảnh hết sức éo le, giống như chị Đông và chị Sương, chị Liên cũng đã trở thành người tình một đêm tuyệt vời của nó khi nó vừa học xong lớp 7 mặc dù chị lớn hơn nó những chín tuổi. Về nhan sắc thì phải thừa nhận một điều là chị không sao so sánh ngang bằng với chị Đông, chị Sương cho được vì do ảnh hưởng di truyền từ mẹ nhiều hơn bố nên giống mẹ như đúc ở làn da đen chẳng khác gì cục than hầm, đến nỗi chị mà đứng trong màn đêm thì cho dù người tinh mắt lắm cũng chưa chắc gì nhận ra.
Tôi quen Lan Anh được ba năm. Ba năm đó quả là ba năm đầy thú vị cho cuộc đời làm sinh viên ở college của tôi. Lan Anh và tôi học cùng nhập học ở community college cùng năm và cùng học chung nghành. Khi mới vào, nàng quả là một đối tượng của nhiều gã theo đuổi. Nàng có một thân hình thật thon gọn và cao ráo. Nước da nàng có lẽ vì lúc ở Việt Nam nàng ở thành phô nên làn da trắng mịn, và hồng hào.
Tại phòng đợi phi trường San Francisco.
Phần 1
Thùy Hạnh ngồi ngẫm nghĩ, thời gian trôi qua nhanh, mới đó mà hơn năm năm ở Mỹ. Ngày mai là ngày đoàn tụ với Mẹ nàng. Từ khi nàng kết hôn với Lợi sang Mỹ nàng làm giấy bảo lãnh cho Mẹ. Nàng ngồi mà dĩ vãng quây về như cuộn phim. Ngày xưa Bố nàng đi quân đội, rồi tử trận ở Căm Pu Chia. Mẹ nàng một thời gian sau gá nghĩa với một người đàn ông nhỏ tuổi hơn bà, tuy không cưới hỏi nhưng hai người vẫn sống với nhau. Lúc chưa có người đàn ông mà Thùy Hạnh gọi là Dượng Chín, Ở ngoài đời Mẹ nàng có nhan sắc mặn mà, có duyên ngầm và thân hình gọn gàn nẩy nở gợi cảm.
Tiếng trào trạo như mọt nghiến gỗ xén tôi ra khỏi cơn ngủ dật dờ mộng mị Trời quá tối, tôi chưa phân định ra được tiếng cọt kẹt phát ra từ đâụ Tôi cố nằm yên lắng nghe, một lúc sau mới nhận ra từ phiá phòng ngủ bà Sáụ
Tôi luôn bực tức, cáu kỉnh và phát mệt vì chị chủ nhà tôi ở thuê. Đành rằng tôi là người ở trọ, nhưng má tôi đều trả tiền nhà cho chị đúng hạn hẳn hoi, nào có phải ăn nhờ ở đậu miễn phí đâu mà chị xài tôi như cái giẻ rách, có nơi có lúc ví như tôi là người ở đợ nhà chị không bằng.
Vào cái thời buổi mà người ta đã không còn tin vào chuyện ma qủy nữa thì bỗng ở một cái làng hẻo lánh nọ tại Việt Nam chuyện lạ xảy đến.
Lớp võ Vovinam Việt Võ Ddao được tổ chức ở tỉnh Kiên Giang mỗi năm một lần.Tôi tên Hưng năm nay vưà bước vào cái tuổi hai mươi mốt,theo học lớp võ bị cũng đã được mấy năm trơì. Thơì gian daì như con nước đổ,với caí ý muốn cuả Hưng là tốt nghiệp cái băn`g để được đi dạy học cho những dứa trẻ khac’.Nhưng càng học thì thời gian lại càng daì thêm rạ. Mỗi lần đến lớp Hưng vân? thường nghe các anh chang` ngôì táng doc’ noí bậy ba.Dda số là noí đến những cái thú lam` tinh` hay đọc truyên. dâm.Hưng nhiêù luc’ chẳng có để ý,có khi Hưng chỉ cười noí vaì câu rôì lại bước đi chổ khác để tập dợt lại những thế võ mà thâỳ đã da.y.Hôm nay thì khac’ Hưng vưà bước vào lớp thì đã được thâỳ kêu vaò trong thay đồ ngay,Hưng không hiêủ nguyên nhân gì cho nên cũng phaỉ làm theo lơì cuả thâỳ.Hưng vaò trong thay chiếc aó võ bị xông đi ra ngoaì,vưà bước ra khoỉ cưả Hưng đã thấy thâỳ đang đứng noí chuyện với hai thanh niên la..Hưng đứng đợi thâỳ noí xông rồi bước tới định hoỉ thâỳ vài câu,chưa kip. mở miệng th`i Hưng đã bị thâỳ nấm lấy tay Hưng lôi vaò chổ cây ban` cun`g với một nhóm hoc. sinh khác.Ddâu vaò đó thâỳ liên` noí cho cả nhóm hoc. sinh là “Hôm nay có nhóm võ cuả Bình Ddinh. xuống đấu võ chứ không phaỉ nhóm võ Vovinam”.Cả bọn lúc này chỉ đứng thừ ra nhin` thâỳ chẳng ai noí năng câu gì hết cả,lúc naỳ thâỳ liên` lấy trong bị ra một số đai khác nhau đưa cho từng đứa một,Hưng thì nhận được bộ dai vang`.Sau khi đưa đai cho từng đứa một thâỳ noí là ai hạ được võ sinh Bình Ddinh sẽ nâng đai đen và ở lại trường một cho đến hai năm thì thâỳ sẽ giao cho băn`g cấp võ sinh.Hưng nghe như vậy thì mừng quýnh,nhưng Hưng cũng sợ là võ Bình Ddịnh đa số đánh toan` là thế hiểm thì ai mà đánh cho lại chứ,vả lại đa số họ sử dung. vũ khí thì cho vang` tay không đánh cũng không la.i.Hưng lo nghĩ miên mang thì bổng nghe tiếng cuả thâỳ goị,Hưng chạy lại chổ thâỳ đang đứng.
– Ê, đi chơi đĩ không thằng kia làm gì đứng mơ mơ màng màng nhìn em nào đó ?
Hôm nay một ngày rằm tháng Bảy, một ngày trời u ám sắp mưa cuối tuần, ba má của Thúy, Kiều và Vân lại lên chùa viếng Phật như hàng năm. Mấy chị em Thúy – Kiều – Vân thức dậy trong một buổi sáng ảm đạm. Tắm rửa sạch sẽ. Thay đồ. Chải chuốt cho thật đẹp. Sau khi ăn sáng xong mấy chị em không còn gì để làm, để chơi, lại thấy buồn chán với thời tiết bên ngoài và cảnh vật chung quanh căn nhà. Biết không ra khỏi nhà vào thời tiết này nên các chị em định mở Thúy Nga Paris ra xem và cùng những chuyện về shopping, về đám con trai cùng lớp và về cuộc hẹn tối nay ăn chơi xả láng. Nhưng từ nảy tới giờ không nghe được một cú phone nào gọi như thường lệ, chị em ta như đứng ngồi trên đám kiến lửa. Đang lúc bực bội và phân vân chưa biết làm gì thì Thúy – người chị lớn – lên tiếng nói:
Mai, với túi sách trên lưng, lửng thửng đi bộ về nhà một mình. Hôm nay đội bóng trường đang đấu trận chung kết vùng. Nếu thắng kỳ này trường nó có hy vọng vô địch Tiểu Bang. Đây là lần đầu tiên trong lịch sử trường trung học mà nó đang theo học năm thứ nhất. Ông Hiệu Trưởng cho phép học sinh nghỉ 2 giờ sau cùng để ủng hộ đội nhà. Mai, vừa bước qua tuổi 14, không thích thể thao và cũng chưa có bạn bè nên bỏ ra về. Mai vì tính thích cô độc nên rất ít có bạn, dù là bạn trai, và chưa bao giờ có bạn gái mặc dầu đã bước vào ngưởng cửa trung học. Thật là trái ngược với đứa con gái riêng của dì Lý, tên là Linh năm nay 17 tuổi đang học năm chót chung trường với Mai. Linh thì năng động, có rất nhiều bạn bè, trai có gái có. Linh còn là một cổ động viên (cheerleader) cho đội bóng trường nhà.
Năm đó tôi vừa tròn 20 tuổi, là sinh viên năm thứ hai Đại học Bách Khoa. Tuy không đẹp trai lắm nhưng trời lại phú cho tôi cái khiếu ăn nói… và cũng cho tôi cái số đào hoa. Chúng bạn nhiều đứa cứ hay ganh tị với tôi về khoản đào hoa… chúng hay nói “thằng Cường này ngó chẳng hơn ai mà sao mấy em cứ đâm bổ vào nó… không biết nó có ngãi hay sao?”.
Lên lớp Tám, một trong những môn học Lợi thích học và học giỏi nhất có lẽ là môn Hóa học, một môn học mới mà ở lớp Bảy, lớp Sáu không có. Do số tiết học ít hơn các môn học khác nên ở môn Hóa, trường cấp II Phước Lễ A chỉ có vỏn vẹn một cô giáo giảng dạy mà thôi ; đó là cô Thái Thị Mỹ Phụng, người gốc Long Khánh và cô theo chồng chuyển về sinh sống tại Bà Rịa này khá lâu. Năm nay, cô 32 tuổi, đã lập gia đình được chín năm qua và có hai thằng con trai sinh đôi thật kháu khỉnh nhưng do hoàn cảnh “cơm không lành, canh chẳng ngọt” nên gần bảy năm nay, sau khi li dị, cô đành phải sống trong cảnh phòng không gối chiếc còn chồng cô thì về Sài Gòn sinh sống với cả hai thằng con. Một mình cô thui thủi ra vào nơi căn nhà trệt nhỏ bé diện tích khoảng 60m2 ở đường Nguyễn Du, chỉ cách nhà Lợi một ngã tư và lố qua ngã tư thứ hai một chút, gần quán chè nổi tiếng Thanh Cảnh. Trong một tuần, vì trường chỉ có mỗi mình cô dạy Hóa nên sáng nào cô cũng đều thướt tha trong tà áo dài đến trường để giảng dạy cho các em học sinh, trong đó có lớp 8P3 của Lợi.