Cuồng Vọng
– Lan ơí ! Tối nay dắt thằng Hòa đi coi xi nê nhe con.
Truyện sex người lớn, truyện sex cõi thiên thai dâm dục
Truyện sex người lớn, với đủ các thể loại: truyện sex loạn luân, phá trinh, hiếp dâm, ngoại tình, đụ tập thể, truyện les, bạo dâm…
– Lan ơí ! Tối nay dắt thằng Hòa đi coi xi nê nhe con.
Phụng cao thước tám, da ngâm ngâm vừa phải, không đen, thân thể cường tráng, thể tháo. Là một người trí thức, hoạt bát lại ưa hoạt động nên dáng dấp Phụng rất trẻ trung. Chàng thích đi thám thính các vùng đồi núi vùng ngoại ô San Francisco, và đó đúng là sở thích của chàng : chạy bộ trên các con đường mòn, quen thuộc hay không. Chàng có nhiều bạn bè và thường đi picnic hay tours, cắm trại với họ, độc thân có, bị vướng bận cũng có. Riêng Phụng thì vẫn còn độc thân vui tính, và đó cũng là lý do hấp dẫn phái nữ.
Vừa nhét quần áo vào túi xách Hồng còn quay lại dặn dò cô bạn:
Cường và Mạnh, hai người bạn duy nhất làm trong một hãng ở Mỹ. Lúc đầu không thân nhưng dần dần cũng họ thân nhau như anh em. Họ có chung một quản điểm sống là tự do và cởi mở. Cường có vợ tên Hường và Mạnh có vợ tên Hạnh, hai bà thuộc loại chân dài, eo nhỏ, mông to, vú bự và họ cũng có đời sống cởi mở tự do không kém các ông chồng. Họ đã có con lớn, nhưng vẫn cứ ăn chơi thoải mái.
Phong nằm dài trên Sofa, phía dưới Phượng, vợ chàng mân mê dương vật. Nàng sục nhè nhẹ dương vật từ từ cương lên, những đường gân hằn theo đầu khấc lớn dần cho lớp da quy đầu tụt ra ngoài, nhờ rửa ráy thường xuyên nên rất sạch sẽ. Phong nhắm mắt cảm giác lâng lâng khắp cơ thể. Trong chiếc váy lụa mát rượi màu rượu chát nổi hẳn làn da trắng ngần Phượng cúi xuống mông nhô về phía sau.
Trước giờ chỉ nghe nói đến Vũng Tàu, Long Hải, Long Thành chứ Nguyệt Lan chẳng nghe gì về Bình Châu. Nhưng bây giờ cũng phải biết vì Ngọc Hân nhỏ bạn trường Luật cứ nô nức kêu gọi tổ chức đi chơi Bình Châu. Dạo này nhỏ Hân yêu đời vì có bồ, nên hay kiếm chuyện, kiếm chỗ đi chơi với bồ nó. Thôi cũng được, anh bồ tên Hùng hay đi chơi chung với hai anh kia, Long và Phong, thành ra bộ năm cũng vui, cả đám quậy giỡn như quỷ.
Thực ra ban đầu, chuyến đi này không phải là chuyến đi tôi có chủ định tới Huế để ăn chơi đàng điếm hay nếm thử của lạ của con gái xứ Huế, mặc dù thú thực tôi cũng rất tò mò. Lần trước đến Huế là từ khi tôi còn rất nhỏ, quãng độ mười tám hai mươi năm trước, thành thử tuyệt nhiên tôi không có những kỷ niệm gì về nơi này, ngoại trừ qua phim ảnh, truyền hình. Người ta thường nói, Huế đẹp vì có sông Hương núi Ngự, vì những thành quách cung cấm còn lại từ triều đại phong kiến nhà Nguyễn. Tôi thấy điều này không sai, cũng vẫn là sông là núi, nhưng sông núi ở nơi này khiến tôi có cảm giác yên bình tĩnh lặng hơn hẳn những nơi mà tôi đã đi qua.
Phần 1
Đời sinh viên với nhiều kỷ niệm buồn vui. Trong đó, Kỷ niệm đáng nhớ nhất của tôi chính là những năm tháng tình nguyện mùa hè xanh ở Buôn Làng xa xôi hẻo lánh. Và dĩ nhiên không thể thiếu đụ đéo.
Tôi là Hùng, một sinh viên đại học năm thứ nhất, nhà tôi có ba anh em. Trên tôi là hai anh Nam và Khánh. Anh Khánh thì khá là đẹp trai với dáng người to khỏe và khuôn mặt bầu bĩnh phúc hậu. Anh Nam thì cũng đẹp trai không kém gì anh Khánh nhưng lại toát lên một vẻ gì đó lịch thiệp của dân châu Âu.
Một tràng đạn nổ dòn dã, thằng lính đổ ập người như cây chuối bị phạt ngang thân, Tú nóng mặt chồm lên, tiếng mìn cóc nổ khô khan cắt gọn đôi chân Tú đến tận đùị Nó gào thét trong đau đớn. Nó gọi tên Vũ, nó van xin Vũ, nó nhắc nhở Vũ phải nhớ đến câu thề mà hai đứa đã hứa với nhau, sẽ giúp nhau thoát khỏi cuộc đời tật nguyền. Vũ bò lên cạnh Tú, mặt Tú bê bết máu, tay nó cố gỡ túi áo như muốn lấy một vật gì, miệng tru tréo gào lên như con heo bị chọc tiết:
Phần 1
Sáng thứ Bảy. Dù đêm qua đã cùng chị Quyên đi chơi về hơi khuya, sáng nay tôi có lười biếng kéo dài giấc ngủ, vẫn không sao nhắm mắt được. Vẫn đắp chăn, tôi vói tay kéo sợi day màn một tỵ để nhìn ra khu vườn buổi sáng, mùa thu.
Trung cầm trong tay bản danh sách các tù nhân mới để chờ tiếp nhận một đợt chuyển tù đến trại giam của hắn sáng nay. Không khí nóng bức đến ngột ngạt, trời miền Trung giữa trưa hè nóng như thiêu như đốt làm cho con người luôn trong một tâm trạng bứt rứt đến bực bội. Thường thì cứ khoảng hai đến ba tháng một lần trại giam số 16 lại tiếp nhận một đợt tù nhân mới từ các nơi gửi đến.
Cô Thuận khoảng trên 30. Tóc dài mắt to mủi thanh môi đỏ, người nẫy nỡ da trắng, nhưng ăn mặc lúc nào rất kín đáo nên khó nhận. Cô dạy trung học Việt Nam nhưng theo chồng qua Mỹ chỉ làm phụ giáo. Cái nghiệp lúc nào bắt cô cũng phải nghiêm trang. Cô trang điểm vừa phải nhã nhặn. Đi ra đường ngoài giờ dạy lúc nào cũng có chồng cô bên cạnh, ông cũng từng làm làm giảng sư đại học, nhưng vì không hợp với đường lối chánh phủ nên ông tìm cách qua Mỹ theo diện đoàn tụ gia đình anh em. Tên ông là Tính, người ta thường gọi ông giáo Tính. Nhưng qua Mỹ thời gian ông bị đứt gân máu nên một bên hoàn toàn bại xụi phải ngồi xe lăn, từ đó không thấy ông xuất hiện nữa. Cô Thuận càng ngày càng ít tiếp xúc mọi người ngoài giờ đi dạy phụ giáo.
Trong ngôi nhà nhỏ của ông Ca…vốn chỉ có ông Ca vợ cùng một cô bé người giúp việc(mà người bây giờ họ gọi là ô sin),bà vợ ông Ca ra khỏi nhà được một thoáng…
“Xin lỗi bà. Ông chủ đang bận tiếp khách hàng, tôi không dám làm phiền ông. Tôi sẽ trình ông chủ để gọi lại bà sau khi ông hết bận. Kính chào bà” Trả lời bà chủ xong, Mạnh mỉm cười gác điện thoại. Khách của ông chủ không phải là khách hàng mà là cô nhân tình của ông.
– Sụyt. Đừng lớn tiếng qúa, ổng nghe…
Lên lớp Tám, một trong những môn học Lợi thích học và học giỏi nhất có lẽ là môn Hóa học, một môn học mới mà ở lớp Bảy, lớp Sáu không có. Do số tiết học ít hơn các môn học khác nên ở môn Hóa, trường cấp II Phước Lễ A chỉ có vỏn vẹn một cô giáo giảng dạy mà thôi ; đó là cô Thái Thị Mỹ Phụng, người gốc Long Khánh và cô theo chồng chuyển về sinh sống tại Bà Rịa này khá lâu. Năm nay, cô 32 tuổi, đã lập gia đình được chín năm qua và có hai thằng con trai sinh đôi thật kháu khỉnh nhưng do hoàn cảnh “cơm không lành, canh chẳng ngọt” nên gần bảy năm nay, sau khi li dị, cô đành phải sống trong cảnh phòng không gối chiếc còn chồng cô thì về Sài Gòn sinh sống với cả hai thằng con. Một mình cô thui thủi ra vào nơi căn nhà trệt nhỏ bé diện tích khoảng 60m2 ở đường Nguyễn Du, chỉ cách nhà Lợi một ngã tư và lố qua ngã tư thứ hai một chút, gần quán chè nổi tiếng Thanh Cảnh. Trong một tuần, vì trường chỉ có mỗi mình cô dạy Hóa nên sáng nào cô cũng đều thướt tha trong tà áo dài đến trường để giảng dạy cho các em học sinh, trong đó có lớp 8P3 của Lợi.
… Ngọc Thúy lớn lên trong cảnh túng thiếu của gia đình. Cái nghèo khó cứ bám lấy gia đình nàng như đỉa đói. Mặc cảm nghèo đã khiến mọi người trong nhà đều mong ước một ngày giàu sang dổi đời. Nhất là mẹ nàng đã thế lại mang cái nghiệp “bác thằng bần” vào thân nên bà càng hiểu rõ thế nào là sự sung sướng của kẻ có nhiều tiền. Mẹ không nói ra nhưng Thúy hiểu rõ mẹ muốn mình được vào chốn giàu sang. Cái tư tưởng ấy ăn vào trí óc nàng từ khi còn nhỏ, mỗi khi mẹ nàng nhiếc móc ông chồng bất lực không thể kiếm tiền nhiều hơn cho bà thỏa mãn thói cờ bạc. Bà hay nói với nàng cái câu mà bây giờ được xem như một chân lý: Tiền có thể mua được tất cả.
Câu chuyện xảy ra vào năm tôi mười lăm tuổi, tôi học trường Trưng Vương. Đây là một ngôi trường nổi tiếng về kỷ luật và đạo đức do Đức cha điều khiển. Tuy mới mười lăm tuổi nhưng thân hình tôi rất là nảy nở và thon gọn tưởng gần như là mười tám mười chín tuổi. Các bộ phận phát triển gần như hoàn toàn khác với lứa tuổi bạn ở lớp. Nhờ trời phù hộ, tôi có một sắc đẹp khả ái.
Câu chuyện bắt đầu vào một ngày nọ khi tôi còn đang học lớp 11. Hôm đó chúng tôi rủ nhau tới nhà thằng Trung (thằng ban cùng lớp vói chúng tôi) để học bài (mà sau này tôi mới biết la để xem phim con heo. Cái cảm giác lần đầu tiên đươc xem phim cấm thật khó diễn tả bằng lời, khi thằng Trung cho cái đĩa phim vào chiếc đầu DVD con tim tôi đập thình thịch, dương vật của tôi bắt đầu cựa quậy và dựng đứng hẳn lên khi nhìn thấy cảnh 1 người con gái khỏa thân đang mút chim hai thằng con trai.
Tôi là Tiến, một nam giới thực thụ tuy nhiên về khoản chăn gối thì không được như những người khác, tôi nghĩ mình không bị bệnh gì cả, chỉ mỗi tội khi làm chuyện đó thì chưa ra đến chợ đã tiêu hết tiền. Được mấy ông bạn mách đến một phòng khám khá tốt lên tôi đã đến phòng khám này, câu chuyện tôi kể cho các bạn nghe sau đây chính là về cái phòng khám đó và có những người bác sĩ như vậy. Đó làm vào một buổi sáng đẹp trời, tôi đi đến phòng khám một mình, phòng khám thì trong một ngõ nhỏ ở nội thành Hà Nội. Tôi biết cái bệnh về sinh lý như thế này thì hiếm khi có trung tâm nào lại đặt ra ở chỗ đông người để mắt đến cả. Tôi khẽ gõ cửa thì thấy một cô gái trông hình thức cũng bình thường không lấy gì là đẹp. Thấy tôi đứng ở ngoài như vậy thì cô gái đó hỏi:
Mấy nhỏ bạn loáng thoáng nghe nói tôi sặp lấy chồng, bọn nỡm kéo đến chọc phá. Mẹ tôi muốn tôi ở nhà để trắng da dài tóc cho chồng nó yêu nên cụ giành việc ra ngồi chợ thay con gái.
Thùy Hạnh ngồi ngẫm nghĩ, thời gian trôi qua nhanh, mới đó mà hơn năm năm ở Mỹ. Ngày mai là ngày đoàn tụ với Mẹ nàng. Từ khi nàng kết hôn với Lợi sang Mỹ nàng làm giấy bảo lãnh cho Mẹ. Nàng ngồi mà dĩ vãng quây về như cuộn phim. Ngày xưa Bố nàng đi quân đội, rồi tử trận ở Căm Pu Chia. Mẹ nàng một thời gian sau gá nghĩa với một người đàn ông nhỏ tuổi hơn bà, tuy không cưới hỏi nhưng hai người vẫn sống với nhau. Lúc chưa có người đàn ông mà Thùy Hạnh gọi là Dượng Chín, Ở ngoài đời Mẹ nàng có nhan sắc mặn mà, có duyên ngầm và thân hình gọn gàn nẩy nở gợi cảm.