Cô giáo Kiều Xuân
Trường Phổ Thông Trung Học Nguyễn Hữu Huân …
Truyện sex người lớn, truyện sex cõi thiên thai dâm dục
Truyện sex người lớn, với đủ các thể loại: truyện sex loạn luân, phá trinh, hiếp dâm, ngoại tình, đụ tập thể, truyện les, bạo dâm…
Trường Phổ Thông Trung Học Nguyễn Hữu Huân …
Chị Thanh, tôi phải kể cho chị nghe một câu chuyện sau đây.
“Ôi chết, ôi chết…” Loan liên tục quặn mình như con rắn lượn. 10 đầu ngón chân và 10 đầu ngón tay của cô quíu lại. Loan rên xít, kêu ré, khoa tay xin thôi, mà miệng thì cứ thốt lên “ôi chết … ôi chết” cả trăm lần.
Phần 1
Thầy Bảy không biết đã học lóm đâu nghề bóc thuốc và lại kiêm luôn thầy pháp trừ yêu diệt tà. Bà con ở xã Hưng Bình này ai nấy cũng nể thầy vài phần. Không biết thầy có phép trừ yêu diệt tà và bóc thuốc hay thật hay không những tiếng vang đồn xa cho đến xã Kiết Giang bên cạnh.
Xem clip chịch heo đã lâu, nhưng chịch thật thì chưa thử nên muốn biết cảm giác thế nào. Vào một ngày đẹp trời Ben nhận được tin nhắn của một anh chàng tên Cường đi chịch heo. Lúc đầu tưởng Anh ấy chọc đùa thôi. Nhưng thấy anh rủ cũng nhiệt tình và có tâm nên cũng xiêu lòng. Anh Cường nhà ở tít Nha Trang còn Ben thì ở Đăk Lăk. Mà anh Cường rủ đi chịch heo nhà bạn ảnh tít Ea Hleo.
Phần 1
Phần 1: Hiếp dâm rồi Chụp Ảnh
Ngồi ôn lại những kỹ niệm của những ngày… cái thuở ban đầu ấy… Thư thấy vui vui, sao cái thuở ban đầu ấy ngô nghê quá nhỉ… dể thương quá nhỉ… cái thuở mà Thư chưa biết cái gì là yêu đương, là quan hệ nam nữ, là ân ân ái ái…
Ngọc kiểm tra một lượt các cửa từ trên lầu xuống tầng trệt, cả cái cổng ngoài với 2 ổ khóa to tướng. Nhà chỉ có hai mẹ con, lại đã từng mất trộm một làn, nên nàng phải đề phòng cẩn thận. Nàng nghe lời con trai, thằng Vĩnh, gắn một hệ thống báo động khắp các phòng. Nó đang học kỹ sư, nên mua đồ hàng giá rẻ, rồi nó tự gắn lây, nên không tốn nhiều tiền.
Tôi không biết là tôi có cảm giác thích đàn ông từ khi nào, nhưng từ nhỏ tôi đã có những cảm giác tò mò và hồi hộp mỗi khi vô tình bắt gặp một người đàn ông đứng ông đứng đái ở một góc cây nào đó, tôi giả bộ đứng đái kế bên và len lén đưa mắt nhìn vào cu ông ta, mặc dù lúc đó cu của ông ta rất bình thường, tôi bị kích thích bởi những chùm lông rậm rạp và con cu to dài đang bắn những dòng nước.
Cô bé có dáng người tròn trĩnh, cặp vú khá lớn nhô ra đằng trước, rung nhẹ theo mỗi bước chân. Sau làn áo thun, tôi có thể thấy được hai núm vú nho nhỏ nhô ra hằn lên hai nút tròn xoẹ Đôi mông núng nính, quần lót in thành hai đường lằn, hai đường lằn đó theo hình tam giác chạy hút xuống giữa hai bắp đùi chắc ni.ch. Mỗi buổi chiều tôi thường ra ban công đưng vu vơ, mục đích chính là ngắm nhìn tấm thân tròn căng mọng đó. Cô bé tên là Sharah, người mễ tây cơ có nước da ngăm đen quyến rũ, mái tóc đen cột kiểu đuôi gà bằng một cái kẹp nơ hình bướm, đôi mắt nâu to với hàng mi rậm dài cong vút. cái miệng nhỏ nhắn chúm chím lúc nào cũng như cười với hai má lúm đồng tiền ngộ nghĩnh. Có khi cô bé đi qua thật gần tôi có thể nhìn thấy lớp lông măng non tơ trên gương mặt bầu bĩnh, làn da mịn như nhung. Cô bé trông thật là trẻ con tôi đoán cỡ mười sáu tuổi, nhưng sau này khi tôi có dịp hỏi thì cô đáp là mười tám, tôi nghĩ là cô nói dối tuy nhiên cũng không có dịp để gặng hỏi cho biết đích thực.
Vậy là Lợi đã chính thức bước vào năm học mới, năm học lớp 11với bao niềm vui mới bên thầy cô, bạn bè và nhất là thằng An, thằng bạn thân của nó ở Mã Đà – Trị An về, không biết là đào được mấy cây vàng nhưng thấy mặt là vui rồi. Mấy bữa rày, ngày nào trời cững mưa và chương trình dự báo thời tiết trên đài truyền hình, đài phát thanh lúc nào cũng ra rả thông tin về cơn bão số 9 xuất phát từ quần đảo Philippin, hoành hành trên biển Đông và có khả năng đổ bộ vào các tỉnh miền Đông Nam Bộ như Bà Rịa – Vũng Tàu, Đồng Nai, Sông Bé, Bình Dương…Bầu trời lúc nào cũng đều không có nắng, âm u, rả rích mưa rào hết đợt này đến đợt khác từ sáng đến tối ; cho dù là 12 giờ trưa đi nữa thì nhìn cũng giống như là 6 giờ chiều. Không gian như vậy thì thử hỏi lòng người sao vui cho được? Riêng Lợi thì nó chỉ hơi buồn một chút vào buổi chiều tạm biệt chị Đào Bến Tre ở Vũng Tàu trở về Bà Rịa sau khi chị đã gặp được chị Nga nhưng khi về đến nhà thì nỗi buồn ấy đã được nhanh chóng thay bằng một niềm vui bất tận ; đó là nó được gặp lại cô Lan – cô dạy nó năm học lớp 5 tại trường Tiểu học Nam Tỉnh lỵ sau gần 6 năm trời xa cách. Sau khi Lợi học xong lớp 5 lên lớp 6 thì cô Lan được Sở Giáo dục chuyển đi công tác tại trường Tiểu học Đất Đỏ mãi cho đến năm học này, cô mới được chuyển về lại Bà Rịa và dạy học tại trường Tiểu học Trường Sơn thuộc địa phận thôn Long Toàn. Vì gia đình Lợi vừa mới đăng biển “cho thuê phòng trọ dài hạn” nên thật tình cờ, khi ngang qua nhìn thấy, cô Lan mới vào hỏi thuê ; dĩ nhiên, cô cũng còn nhớ rõ đây là nhà thằng học trò học giỏi nhất lớp 5 cô dạy hồi đó vì cô ở phòng tập thể của trường gần nhà Lợi và cô cũng nhiều lần đến nhà Lợi chơi.
Tôi còn nhớ chính xác, lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy. Sáng hôm đó trời rất đẹp, mặc dù chỉ mới đầu xuân. Chuyện diễn ra trong sân chơi của trường. Chúng tôi đang đợi giờ vào lớp. Tôi, như mọi ngày vào giờ này, cặp kè với 2 đứa bạn thân nhất của mình: Vanessa và Robert. Mặc dù mới chia tay tối hôm qua, nhưng cũng như mọi bữa sáng, chúng tôi luôn có chuyện mới và quan trọng để kể cho nhau.
Phần 1
Chuyện này đã xảy ra lâu lắm rồi, ngay từ mùa hè năm tôi vừa học xong lớp 12. Năm đó tôi được 18 tuổi, lứa tuổi mới lớn của mộng mơ và tò mò. Tôi được mệnh danh là hoa khôi của khối lớp 12, chẳng biết từ khi nào, nhưng dần dần tôi cũng quen đi và cứ cho đó là điều hiển nhiên. Ngày xa trường rồi cũng đến, đứa học sinh nào cũng vui buồn lẫn lộn.
Ngọc Quỳnh là một cô bé rất thông minh. Từ bé cô đã học rất giỏi nhiều môn, từ những môn yêu thích của những em nữ sinh như Tập đọc, Chính tả (ở cấp Tiểu học), Tập làm văn, Tiếng Việt, Nhạc, Họa (ở cấp Trung học cơ sở) cho đến Văn, Ngoại ngữ, Hóa học (ở cấp Phổ thông trung học), sau này môn nào cô cũng giỏi cả. Năm học lớp 9, Quỳnh được đi thi học sinh giỏi cấp thành phố môn tiếng Anh và giành được giải nhất với số điểm 9,5/10. Trường và lớp Quỳnh đang học đều rất tự hào về cô học trò nhỏ của mình. Bố mẹ cô bé cũng rất tự hào với hàng xóm khi có được cô con gái xinh xắn giỏi giang. Quỳnh xinh lắm, không như quy luật muôn thuở là con gái mà học giỏi thì xấu, Quỳnh vừa học giỏi vừa xinh xắn, đáng yêu. Vì quá tự hào về con gái mình mà bố mẹ cô bé không hay kèm cặp cô như nhiều bạn bè cùng lứa tuổi, hai ông bà cho rằng với một cô con gái ngoan ngoãn, có suy nghĩ như Quỳnh thì không cần phải rèn dũa nhiều như những đứa trẻ ngỗ nghịch cùng độ tuổi. Hai người yên tâm với công việc kiếm tiền.
Khải và Dũng phơi cỏ để dành lương thực cho gia súc ăn vào mùa đông gíá lạnh. Hôm nay trời nắng, ấm, hai người cởi trần để lộ những bắp thịt nở nang trước ngực và hai tay. Hai người cùng ở lứa tuổi tam thập, là bạn chí thân từ khi còn để chỏm và suốt thời gian học Tiểu học cho đến hết bậc Trung học.
Bà Trang thức dậy nữa khuya,mồ hôi toát ra,sự sướng ngất cực điểm trong giấc mơ,làm âm hộ bà nhớt ra ướt đẫm.Trong đời bà chưa bao giờ bà thấy như thế.Bên cạnh ông chồng Mỹvẫn ngủ say sưa.Số là buổi chiều vừa rồi trong lúc làm vườn,bà đang ngồi xới đất thì chú hàng xóm bên cạnh thò đầu qua nói chuyện. Người Việt Nam xứ Mỹ ở gần nhau đã là điều mừng,huống hồ chi vợ chồng chú hàng xóm bên cạnh trẻ tuổi người Việt nên gần nhau.Chú tên là Huân hai mươi chín tuổi,có vợ không con.Vợ chồng bà Trang đã lớn tuổi.Ông gần sáu mươi,còn bà cũng tròn trèm bốn mươi .Đã nhiều lần vợ chồng chú Huân sang nhà bà Trang chơi ăn uống vào cuối tuần.Chồng bà là dân uống rượu, còn Huân cũng không kém tửu lượng nên rất hợp gu.Vợ chồng Huân kêu vợ chồng bà bằng anh chị.
Chắc chắn một điều là mối tình giữa Lợi và chị Sáu Minh hoàn toàn không phải là mối tình đầu của nó vì khi tình cờ gặp lại chị Đông – con bác Thông ở Sài Gòn, chị chú bác ruột – thì toàn bộ câu chuyện cũ sáu năm về trước mới chậm rãi lần lượt tái hiện lại trong đầu nó chẳng khác gì một cuốn phim chiếu chậm.
Các bạn thân mến! Vì quá đau buồn trước cái chết quá đỗi bất ngờ của chị Kim Anh – người chị cùng cha khác mẹ, Lợi xin phép bố mẹ cho nó đi đâu đó khoảng nữa tháng hoặc ba tuần sẽ trở về đặng mà khuây khỏa vơi đi được phần nào nỗi buồn cố hữu, lần này nó ra đi trên chiếc xe Dream 100 (do chiếc xe Cub Cánh én 70 đã quá xuống cấp cho nên nó đã đổi xe cách đây nữa năm) mà chẳng biết là sẽ đi về đâu đến đâu.
Ngọc nhớ lại ngày xưa mình lấy chồng… Anh ấy hiền như cục bột. Thông minh, hoà nhã, ít nói… không uống rượu, không bài bạc, không đua đòi… có gì hơn kia chứ !… Cô nhớ lại, ngày xưa đi chơi… không bao giờ anh ấy sàm sở, không bao giờ mó máy bậy bạ… chính cái nghiêm túc đó đã chinh phục cô… chính cái hiền như cục bột của anh ấy mà ai trong nhà cũng thích…
Ông Robert Master trạc tuổi ngũ tuần, theo sách vở gọi là “lão”, hay cao niên chút nữa gọi là “kỳ” – nếu đạt từ 60 trở đi. Nhưng người Tây phương họ luôn có tướng tá cao lớn, mập mạp nên những vết nhăn chân chim ở trán, khóe mắt không ai nhìn thấy, khỏe mạnh và sung mãn tình dục, dẫu trên năm mươi giao hợp vẫn thụ thai như thường, là thầu khoán xây cất nhà cửa nổi tiếng. Hiện sống một mình trong ngôi biệt thự cao tầng sang trọng, cũng là văn phòng làm việc.
Tôi tên là Tuấn, năm nay 17 tuổi. Giống như bao cậu trai mới lớn khác, tôi bỗng cao vọt hẳn lên, râu ria bắt đầu mọc lún phún. Thi hết phổ thông trung học, tôi được mẹ đưa sang Ba Lan để chuẩn bị vào học đại học. Bố me? Ôi bỏ nhau đã lâu, tôi sống với bố trong suốt thời gian qua. Sang đây, tôi được một mình làm chủ một căn phòng rộng 37m2 trong căn hộ ba buồng thuộc khu trung tâm thủ đô Warszawa(Warsaw thủ đô Balan). Mẹ tôi và người chồng sau của bà sống trong phòng dùng làm phòng khách nối liền với bếp và phòng ăn. Phòng thứ ba là phòng của chị Thủy, con riêng của ông bố ghẻ với người vợ trước.
Đi làm ca đêm về, tôi ngủ bù đến trưa vẫn chưa thấy đã. Nếu không nghe tiếng lịch kịch chắc là tôi còn ngủ nữa, bỏ quên ăn trưa cũng chịu. Thế nhưng cái bước đi lạch bạch như vịt bầu khiến tôi biết ngay là chị Tám đã về. Mấy bữa rày, chị đi sanh, đâu dè chị về sớm vậy. Tôi vẫn mắt nhắm mắt mở cất tiếng hỏi : Chị dìa đó hả, chị Tám ? Tôi nghe tiếng ờ ờ đáp lại. Tôi lại hỏi thêm : sao không nằm ở nhà bảo sanh thêm vài hôm, dìa chi sớm cho cực. Chị Tám than : ở cũng không nằm yên, lu bu lo ở nhà cậu không có ai chăm sóc, ăn tầm bậy rủi bịnh chết, hồi này người ta chọt bụng rất nhiều, nhà thương hổng đủ chỗ chứa.