Cần & Kiệm
Cần và Kiệm là hai người bạn chí thân. Họ cất tiếng khóc chào đời cùng một ngày, trong cùng một nhà bảo sanh. Gia đình Cần và gia đình Kiệm ở trong cùng một dẫy phố. Cần và Kiệm cùng học một trường từ Tiểu học đến Trung học.
Truyện sex người lớn, truyện sex cõi thiên thai dâm dục
Truyện sex người lớn, với đủ các thể loại: truyện sex loạn luân, phá trinh, hiếp dâm, ngoại tình, đụ tập thể, truyện les, bạo dâm…
Cần và Kiệm là hai người bạn chí thân. Họ cất tiếng khóc chào đời cùng một ngày, trong cùng một nhà bảo sanh. Gia đình Cần và gia đình Kiệm ở trong cùng một dẫy phố. Cần và Kiệm cùng học một trường từ Tiểu học đến Trung học.
Tối chủ nhật, trời trong, trăng sáng, gió mát. Vừa tắm táp xong, Tuấn để nguyên thân thể trần truồng như thế bước vào phòng mình. Cậu đứng trước gương ngắm nghía, xuýt xoa. Quái! Tuấn lấy làm lạ tự hỏi tại sao mình lại có thân hình đẹp đến vậy. Làn da rám nắng, cơ tay, cơ chân, khuôn ngực nở ra đều đặng. Lại cộng thêm gương mặt baby điển trai, Tuấn thật sự là tay sát thủ của giới nữ sinh trong lớp.
Phần 1
Bà Hội Đồng Tơ vén quần bước lên cầu ván, ngó ngoáy lại dặn dò bạn ghe là Tư Cò:
Vậy là Lợi đã chính thức bước vào năm học mới, năm học lớp 11với bao niềm vui mới bên thầy cô, bạn bè và nhất là thằng An, thằng bạn thân của nó ở Mã Đà – Trị An về, không biết là đào được mấy cây vàng nhưng thấy mặt là vui rồi. Mấy bữa rày, ngày nào trời cững mưa và chương trình dự báo thời tiết trên đài truyền hình, đài phát thanh lúc nào cũng ra rả thông tin về cơn bão số 9 xuất phát từ quần đảo Philippin, hoành hành trên biển Đông và có khả năng đổ bộ vào các tỉnh miền Đông Nam Bộ như Bà Rịa – Vũng Tàu, Đồng Nai, Sông Bé, Bình Dương…Bầu trời lúc nào cũng đều không có nắng, âm u, rả rích mưa rào hết đợt này đến đợt khác từ sáng đến tối ; cho dù là 12 giờ trưa đi nữa thì nhìn cũng giống như là 6 giờ chiều. Không gian như vậy thì thử hỏi lòng người sao vui cho được? Riêng Lợi thì nó chỉ hơi buồn một chút vào buổi chiều tạm biệt chị Đào Bến Tre ở Vũng Tàu trở về Bà Rịa sau khi chị đã gặp được chị Nga nhưng khi về đến nhà thì nỗi buồn ấy đã được nhanh chóng thay bằng một niềm vui bất tận ; đó là nó được gặp lại cô Lan – cô dạy nó năm học lớp 5 tại trường Tiểu học Nam Tỉnh lỵ sau gần 6 năm trời xa cách. Sau khi Lợi học xong lớp 5 lên lớp 6 thì cô Lan được Sở Giáo dục chuyển đi công tác tại trường Tiểu học Đất Đỏ mãi cho đến năm học này, cô mới được chuyển về lại Bà Rịa và dạy học tại trường Tiểu học Trường Sơn thuộc địa phận thôn Long Toàn. Vì gia đình Lợi vừa mới đăng biển “cho thuê phòng trọ dài hạn” nên thật tình cờ, khi ngang qua nhìn thấy, cô Lan mới vào hỏi thuê ; dĩ nhiên, cô cũng còn nhớ rõ đây là nhà thằng học trò học giỏi nhất lớp 5 cô dạy hồi đó vì cô ở phòng tập thể của trường gần nhà Lợi và cô cũng nhiều lần đến nhà Lợi chơi.
Chị Hải hơn Khoa 10 tuổi. Hồi nhỏ ở gần nhà nên lúc Khoa,(ở nhà tên Tèo), khoản hai ba tuổi thì Chị Hải thường qua coi sóc Tèo dùm khi ba mẹ Tèo đi vắng. Chị Hải con một người hàng xóm. Tuy khác gia đình nhưng gần riết rồi hai người đâm mến tay mến chân với nhau. Lúc Tèo 10 tuổi thì chị Hải đi lấy chồng. Ngày chị Hải lấy chồng thằng Tèo tự dưng tiếc ngẩn tiếc ngơ như đánh mất một vật quý giá nhất trên đời. Nhìn thấy chị mặc áo cưới trắng đi bên chồng hắn nghe hồn buồn vô tả. Chị Hải từ nhỏ đã là người đẹp trong xóm, biết bao chàng trai gấm ghé. Có những chiều chị Hải qua nhà trông Tèo, hai chị em vật lộn chơi đùa thỏa thích. Nhưng càng lớn chị Hải có vẻ e dè vì những đụng chạm da thịt của thằng con trai phá phách, nhưng không bao giờ la mắng.
Công lái xe về đến nhà đã thấy xe của con trai ông đậu trước cửa. Công để xe cạnh xe của con, đi vòng ra cổng sau vào nhà. Vào những ngày nóng bức con trai và con dâu của ông thường đến bơi lội trong hồ sau nhà ông. Hôm nay Công ngạc nhiên không thấy con trai mà chỉ có một mình con dâu tên Huệ đang đứng ở bờ hồ.
Ngọc nằm trăn trở mãi vẫn không ngủ được. Chiếc đồng hồ treo tường thong thả đổ bốn tiếng như báo cho nàng biết đã gần hết đêm. Ngọc quay đầu nhìn ông chồng già nằm bên cạnh đang ngủ say. Chiếc đầu bạc trắng nằm tuột ra khỏi chiếc gối nhỏ. Miệng há hốc ngáy một cách mệt mỏi.
Mùa hè qua tôi và vợ tôi quyết định lấy vacation ở một đảo nhỏ thuộc quần đảo Caribbean. Tụi tôi đem theo cô em vợ, gọi là quà tốt nghiệp high school. Tưởng cũng nên kể thêm tôi là một nhà mua bán chứng khoán 30 tuổi, vợ tôi là chuyên gia nghiên cứu thị trường 24 tuổi, còn cô em vợ 17 tuổi thì sẽ dự định lên theo một đại học nhỏ ở miền đông Hoa Kỳ.
– Ê, đi chơi đĩ không thằng kia làm gì đứng mơ mơ màng màng nhìn em nào đó ?
Phần 1
Hạnh là cháu ngoại của bác tư, một người bạn thân của ba tôi. Tuy Hạnh bằng tuổi tôi nhưng bác tư bắt nó phải kêu tôi bằng cậu. Hai cậu cháu tôi chơi rất thân với nhau, cùng lớn lên, cùng học chung trường làng, tôi thường bảo vệ chở che cho nó. Còn nó có cái gì ăn cũng chừa phần tôi.
Em tên Trần Thị Mỹ Lệ, 19 tuổi. Chuyện em sẽ kể dưới đây là một chuyện suốt đời em nhớ mãi. Chuyện lần đó, cái thuở em mới tròn 18 tuổi, vào một buổi xế chiều của ngày nọ, chị Bang chở em trên một chiếc xe Dream mới mua của chị, chạy xuyên qua các con đường đi về phía Chợ Lớn. Ngồi đàng sau xe, em bấn loạn trong đầu bao ý nghĩ này nọ. Cứ tưởng là mình đã sẵn sàng từ mấy ngày trước rồi, nào ngờ bây giờ vẫn còn run.
Chiều thứ bảy khi tôi về nhà trời đổ mưa rào tối tăm như đã khuya lắm. Trận mưa kéo theo trận cúp điện trên toàn quận Phú Nhuận, ngõ hẻm đã ngập nước lại tối om. Chị Hạnh giúp việc thắp lên ngọn đèn dầu, dọn cơm cho tôi rồi xỏ áo mưa vào để đi về. Tôi còn nhớ đã căn dặn chị cẩn thận vì trận mưa quá lớn. “Chị chờ một chút xem có tạnh thì hẳn đi có hơn không ?” Tôi đề nghị, nhưng chị lắc đầu vì chiều nào cũng sốt ruột muốn về nhanh để lo cho đứa con chưa đầy một tuổi. Chồng chị mất trong một chuyến vượt biển, đứa nhỏ phải gởi nhờ nhà mẹ chị từ sáng sớm.
Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ có một gia đình công tước Hamington sống rất hạnh phúc. Công tước có một người vợ đẹp tuyệt trần tên là Laura. Sau một năm chung sống trong hạnh phúc, bà Laura sinh được một người con gái, công tước đặt tên cho nàng là Cindirela.
Phần 1
Cháu Diểm mồ coi từ nhỏ. Ba nó mất hồi nó lọt lòng, đến năm lớp 7 thì má nó mất trong một tai nạn giao thông. Bên nội nó bắt về nuôi mấy năm hổng biết sao sau đó nó về thăm ngoại rồi ở luôn không chịu về nội nữa.
Lên lớp Tám, một trong những môn học Lợi thích học và học giỏi nhất có lẽ là môn Hóa học, một môn học mới mà ở lớp Bảy, lớp Sáu không có. Do số tiết học ít hơn các môn học khác nên ở môn Hóa, trường cấp II Phước Lễ A chỉ có vỏn vẹn một cô giáo giảng dạy mà thôi ; đó là cô Thái Thị Mỹ Phụng, người gốc Long Khánh và cô theo chồng chuyển về sinh sống tại Bà Rịa này khá lâu. Năm nay, cô 32 tuổi, đã lập gia đình được chín năm qua và có hai thằng con trai sinh đôi thật kháu khỉnh nhưng do hoàn cảnh “cơm không lành, canh chẳng ngọt” nên gần bảy năm nay, sau khi li dị, cô đành phải sống trong cảnh phòng không gối chiếc còn chồng cô thì về Sài Gòn sinh sống với cả hai thằng con. Một mình cô thui thủi ra vào nơi căn nhà trệt nhỏ bé diện tích khoảng 60m2 ở đường Nguyễn Du, chỉ cách nhà Lợi một ngã tư và lố qua ngã tư thứ hai một chút, gần quán chè nổi tiếng Thanh Cảnh. Trong một tuần, vì trường chỉ có mỗi mình cô dạy Hóa nên sáng nào cô cũng đều thướt tha trong tà áo dài đến trường để giảng dạy cho các em học sinh, trong đó có lớp 8P3 của Lợi.
Lyly là một thiếu nữ trên trung bình về nhan sắc, cô còn có một thân hình nảy nở thật toàn vẹn. Từ độ tuổi 13, thân hình của Lyly đã có những dấu hiệu phát triển khá sớm sủa, so với những đứa con gái đồng tuổi với hai gò vú tròn vo nổi um lên trước ngực, hai vòng eo thon thon chạy dài xuống cặp mông nở nang đầy đặn và một cái lồn xinh xinh nho nhỏ, đang lún phún mọc nhanh nhiều sợi lông tơ mềm mại đen tuyền óng ánh và hơi quăn quăn, làm cho chính cô cũng tự cảm thấy hãnh diện và thích thú mỗi khi tự săm soi thân thể của mình trước tấm gương lớn gắn sẵn bên trong phòng tắm, hoặc mỗi khi Lyly mặc một chiếc áo thun lá mong manh ở nhà, thì tấm thân cao ráo với nước da trắng ngần của nàng đã khiến cho lũ trẻ ranh con trai cùng cư ngụ trong khu vực của mẹ con nàng cứ phải dán chặt những đôi mắt hau háu vào từng bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng của Lyly để mà tấm tắc khen thầm.
Phong ném mẩu tàn thuốc, quyết định mạnh mẽ, dứt khoát phải rồi không còn cách nào hết, chỉ còn đường binh này mà thôi, biết chắc rằng mình sẽ cô đơn và khó khăn, suy xét tận cùng, chỉ còn con đường này là sẽ tránh được những phiền toái, sợ hãi, tù tội, nếu bỏ ra đi là chàng chấp nhận mất tất, không còn cơ hội nào để gầy dựng trở lại cơ nghiệp mà chàng đã gầy dựng mấy năm qua, nhưng không thể nào nhìn tất cả trôi tuột khỏi tầm tay mình mà bất lực, trước sức ép khủng hoảng và ghê sợ của mấy con nợ, bọn chúng xiết sạch xe cộ, đồ đạc vật dụng trong nhà, xưởng may thì bị nhà nước niêm phong, cửa hàng thì bị bọn chủ nợ vét sạch, công an – biên bản – chửi mắng – khóc la – hăm dọa.
Đối Với chị Khanh, từ khi lấy chồng tới bây giờ chị được tự do đủ mọi thứ. Tự do ăn mặc, tự do ăn uống, tự do mua sắm, tự do bạn bè, tự do cá nhân, tự do tư tưởng, kể luôn tự do sinh lý tình dục, nên chị rất hạnh phúc bên người chồng mà chị cho là xứng đáng nhất hành tinh. Tự do ăn mặc, có nghĩa là chị Khanh mua mặc gì ông chồng cũng tán thưởng dù là những bộ quần áo mềm mại bó cứng rất khêu gợi hay ngắn cũn khoe của cho người ta nhìn chằm chằm vào vú vào háng mà ông chồng còn hãnh diện khen nói chị có thân hình đẹp mới khoe.
“Vậy trả lời đi, bác sĩ thấy con ra sao, có đáng cho bác sĩ ngó ngàng tới không ?”, đang ngồi trên ghế, đứa con gái quan sát người đàn ông trung niên ngồi đối diện một lúc lâu, rồi táo bạo hỏi.
Như mọi ngày, cô Hoan rời nhà đi đến trường vào lúc gần 8 giờ sáng. Vì trường ở gần, nên cô thường đi bộ để tiện thực hành động tác thể dục luôn. Cô ôm sách vở trong tay, đủng đỉnh bước đi trong ánh nắng mai vừa chớm.
Tiếng lục cục mở cửa lôi tôi ra khỏi giấc ngủ nướng. Chợt nhớ ra bữa nay thứ năm, nhà trường nghỉ nên tôi cố nằm thêm một lúc nữa. Nhìn ánh sáng nhờ nhờ từ ô lưới sát trên cửa hắt vào, tôi thấy hình như chưa có nắng. Tôi lười biếng kéo tấm chăn đơn lên kín mắt để bóng tối phủ dễ ngủ hơn.
Tín chưa kịp đặt ly cà phê đang uống xuống bàn thì Linh đã kéo zip chàng xuống, móc cặt ra và há môi ngậm lấy rồi nút mạnh. Càng lúc nàng càng bú dồn dập. Tín xoay người đặt ly cà phê lên chiếc bàn kế bên rồi cúi người ghì chặt đầu Linh vào háng mình. Từ tháng nay, kể từ lúc hai đứa vào làm chung department này, hầu như ngày nào chàng và nàng cũng có những giờ phút đam mê nóng bỏng như thế. Tiếng Tín hổn hển: