Tuổi tác là chuyện nhỏ
Phần 1
Truyện sex người lớn, truyện sex cõi thiên thai dâm dục
Truyện sex người lớn, với đủ các thể loại: truyện sex loạn luân, phá trinh, hiếp dâm, ngoại tình, đụ tập thể, truyện les, bạo dâm…
Phần 1
Hà Nội buổi chiều hôm nay trời không lạnh lắm, ngồi một mình thấy hơi buốn, tự nhiên nhớ lại cái nóng hồi hè vừa rồi mà thấy sợ và đặc biệt là hôm trận trung kết WC giữa TBN vs Hà Lan tôi đã có những giây phút hồi hộp mà suýt vãi đái ra quần. Truyện là như thế này:
Phần 1
Ngồi trước hiên một căn nhà trong con hẻm nhỏ và lầy lội tại Khánh Hội. Phu bưng chiếc hộp sắt, chờ đợi đã hơn một tiếng đồng hồ rồi. Trời còn mưa lâm râm, lành lạnh. Có lẽ không phải khí hậu lạnh vì bây giờ đang vào mùa hè. Không biết có phải cái hộp chàng đang ôm trong tay làm cho thân thể Phu cứ chốc chốc lại rùng mình hay không. Vì quả thực, nỗi thắc mắc và sợ hãi cứ ám ảnh chàng từ lúc cầm chiếc hộp sắt này tới giờ.
– Bác ơi cho cháu có giang đưa mẹ lên tỉnh. Mẹ con bịnh nặng ạ.
Liên ngồi nhìn Hùng , người anh trai mình đang ngồi xem TV trong phòng khách. Hùng ngồi uống bia cho qua cơn buồn vì Hùng vừa mất bạn gái. Hùng vẫn không để ý đến những giọt bia đang chảy đầy trên ghế và quần . Hùng nhìn Liên cười gượng gạo . Hùng rất đẹp trai có thể nói như vậy , so với người Việt Nam thì Hùng rất cao lớn , mái tóc đen và dầy với ánh mắt buồn , không hiểu sao mà Hùng lại bị bạn gái bỏ như vậy . Liên không dám nhìn vào đôi mắt người anh mình , mỗi lần Hùng nhìn Liên là cô bé cuối xuống vì gượng . Trong những ngày nầy , Hùng rất buồn và tỏ ra như bất cần đến mọi việc . Và câu chuyện xảy ra khi ba mẹ Liên và Hùng đi về VN thăm gia đình và để căn nhà lại cho hai anh em trông coi .
Tiếng lục cục mở cửa lôi tôi ra khỏi giấc ngủ nướng. Chợt nhớ ra bữa nay thứ năm, nhà trường nghỉ nên tôi cố nằm thêm một lúc nữa. Nhìn ánh sáng nhờ nhờ từ ô lưới sát trên cửa hắt vào, tôi thấy hình như chưa có nắng. Tôi lười biếng kéo tấm chăn đơn lên kín mắt để bóng tối phủ dễ ngủ hơn.
Phần 1
“Con Thảo mập kìa, tụi bây !”
Phần 1
Trời buông lạnh. Cái lạnh đột ngột ập xuống thị trấn nhỏ, ngay vừa khi cơn mưa tuôn như nước đổ. Chiếc xe du lịch từ đâu trờ tới. Thắng rét. Làm nước văng lên tung tóe. Một gã đàn ông từ trong xe lao ra, tay chỉ đồng hồ, đưa 5 ngón về phía tên tay xế, rồi cầm cập táp bước vô mái hiên. Chiếc xe cũng từ từ lăn bánh đi …
“ Xin lỗi bà. Ông chủ đang bận tiếp khách hàng, tôi không dám làm phiền ông. Tôi sẽ trình ông chủ để gọi lại bà sau khi ông hết bận. Kính chào bà “ Trả lời bà chủ xong, Mạnh mỉm cười gác điện thoại. Khách của ông chủ không phải là khách hàng mà là cô nhân tình của ông
Hà nhận nhiệm vụ của cơ quan điều tra công an tỉnh K để phá án.
Những ngày tháng còn trong quân ngũ, tôi thường hay rủ vài người bạn cố vấn làm việc chung đơn vị, về nhà chơi với vợ chồng tôi. Trong số đó có Ryan rất vui vẻ cởi mở, hắn còn trẻ và đẹp trai nhất, nên được vợ chồng quý mến, và thường mời hắn ở lại ngủ qua đêm tại nhà chúng tôi. Mỗi lần đến chơi, hắn đều luôn luôn có quà này quà nọ tặng vợ tôi, có lẽ hắn muốn trả công cho vợ tôi đã thường xuyên làm những món ăn Việt Nam đãi hắn, và hắn ưa thích nhất là món chả giò do vợ tôi làm.
Ở trong lớp đang buồn bực vì hai điểm kém mốn toán và môn lý. Tôi tìm cách trốn 3 tiết cuối về nhà. Ra đến cồng trường tôi còn bị dò hỏi nữa lên khi ra đến quán INTERNET mà tôi vẫn còn came thấy tức tối trong người. Tôi vào mail gửi thư cho mấy bạn tôi xong thì tôi ra về. Về đến nhà tôi không vào nhà ngay mà cất cái xe đạp đi đã rồi chạy ra sân sau lấy quả bóng ra đá định đến trưa mới về. Nhưng tôi vừa cầm được quả bóng lên tay thì nghe thấy tiếng rên khe khẽ từ trong nhà phát ra…
Tuyết thảy gói Salem lên bàn, rút cái zippo Made in Japan mạ bạc bóng loáng, đưa hai ngón tay điệu nghệ búng đánh tách một cái, ngọn lửa xanh lè phụt lên, nàng ngửa mặt lên châm đốt diếu thuốc, phun làn khói cuộn tròn thành từng vòng tròn, tiếp nhau bay bay lên trần nhà, ném cặp giò mang đôi “bốt đờ sô” cài giây kéo, nâng ly rượu ực một ngụm dài, lật mu bàn tay quẹt ngang miệng, buông thỏng một câu “hắc ám:”
Phần 1
“Xin lỗi bà. Ông chủ đang bận tiếp khách hàng, tôi không dám làm phiền ông. Tôi sẽ trình ông chủ để gọi lại bà sau khi ông hết bận. Kính chào bà” Trả lời bà chủ xong, Mạnh mỉm cười gác điện thoại. Khách của ông chủ không phải là khách hàng mà là cô nhân tình của ông.
Vào năm 1367, tức đời vua Lý Nhược Tông, có một giai nhân tuyệt sắc (theo như “kinh niên vọng giám” thì mắt huyền, mày liễu, chân dài gần cả nửa chục gang tay của kẻ có gang tay lớn nhất, ngực căng tròn như quả cam sành chín mọng, mông như hai quả bưởi 9 roi…) tên gọi Điêu Nhi! Nàng là Chánh cung hoàng hậu, tức vợ vua! Nàng nổi tiếng không chỉ vì sắc đẹp “chim sa cá lăn”mà còn bởi sự thông minh phi thường!
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi may mắn kiếm được việc dậy học tại một tiểu bang miền Đông rất xa to6iy Bước đầu bỡ ngỡ, tôi thuê phòng nhà ông Tom, một giáo sư ngành nhân chủng học. Nhờ ông Tom mà tôi quen biết bà Minh, mặc dù trước đó tôi thấy bà rất nhiều lần. Bà Minh hay đứng nói chuyện gần thư viện, trên đường tôi đến chỗ ăn trưa. Tôi để ý bà một phần vì bà là người Á châu, phần nữa vì phong cách nói chuyện rất sống động của bà.
Tôi và Nga là bạn thân từ nhỏ. Tôi và cô ta đều sống và lớn lên trong những gia đình thuộc loại bình thường. Ngày đó, khi tụi tôi còn nhỏ, hai đứa đã rất thân với nhau. Những buổi chiều hoàng hôn, hai đứa thường rủ nhau lên đồng thả diều.
Vào cái thời buổi mà người ta đã không còn tin vào chuyện ma qủy nữa thì bỗng ở một cái làng hẻo lánh nọ tại Việt Nam chuyện lạ xảy đến.
Lớn lên tôi mới biết là chị Mỹ Dung không có mối liên hệ họ hàng gì với gia đình nhà tôi như tôi đã từng nghĩ mà chị chỉ là người hàng xóm tốt bụng rất gần gủi thân thiết với gia đình tôi mà thôi.
Em tên Trần Thị Mỹ Lệ, 19 tuổi. Chuyện em sẽ kể dưới đây là một chuyện suốt đời em nhớ mãi. Chuyện lần đó, cái thuở em mới tròn 18 tuổi, vào một buổi xế chiều của ngày nọ, chị Bang chở em trên một chiếc xe Dream mới mua của chị, chạy xuyên qua các con đường đi về phía Chợ Lớn. Ngồi đàng sau xe, em bấn loạn trong đầu bao ý nghĩ này nọ. Cứ tưởng là mình đã sẵn sàng từ mấy ngày trước rồi, nào ngờ bây giờ vẫn còn run.
Tốt nghiệp Trung học, tôi nộp đơn vào đại học. Tháng tám tôi chào biệt gia đình để tiếp tục con đường tương lai…