Anh hùng và mỹ nhân
Nam Phương một cõi không lối về.
Truyện sex người lớn, truyện sex cõi thiên thai dâm dục
Truyện sex người lớn, với đủ các thể loại: truyện sex loạn luân, phá trinh, hiếp dâm, ngoại tình, đụ tập thể, truyện les, bạo dâm…
Nam Phương một cõi không lối về.
Phần 1
Tiến nín thở. Lá bài cuối cùng đã được phát ra. Hai đôi, không phải là nhỏ lắm. Thằng Dũng có vẻ đắc chí. Bài nó có thể là thùng. Nhưng thằng ma giáo này thường làm bộ hô hào thôi. Thằng Bình chỉ có đôi già là cao. Thằng Hưng đã gác bài từ lá thứ tư. Phen này hốt bạc, Tiến nghĩ thầm.
– Em sẽ tìm cho anh một người bồ đẹp tuyệt vời. Anh chịu không?
Đã hai năm qua kể từ khi ba Dũng mất trong một tai nạn. Dũng chỉ mới 16 khi biến cố đó xảy ra. Cả hai mẹ con Dũng đều nhớ ba nó rất nhiều.Cuôc sống của gia đình rất đầy đủ và đầm ấm trước khi bi kịch đến với họ.
Thằng Sung đã định cư ở xứ Hòa lan.
Phần 1: Khởi Đầu Cơn Ác Mộng
Sáu Rộm hẩy cái mông to tướng nắc mạnh như trời giáng vào hạ bộ của Thu Phượng. Cái dương vật như cái chày giã gạo cứng ngắt thọt sâu vào lấy ra liên tục làm nàng phải bật lên những tiếng rên sãng khoái không thể kèm hảm. Cái trơn tru đầy chất dâm của hai bộ phận sinh dục cọ nhau sát rạt, cộng theo cái sung sức có thừa của gã đàn ông cường tráng càng lúc càng tăng tốc. Khuôn mặt người đàn bà khờ ra cùng những tiếng rên kịch ngất vô nghĩa. Bất chợt Sáu Rộm chồm dậy, hắn lật người đàn bà nằm sấp, đít nàng nhô lên, hắn lấy tay dạng chân nàng ra cầm dương vật từ phía sau đâm mạnh vào âm hộ, người đàn bà cong đít hứng lấy những cái nhấp mạnh theo mồ hôi của gã đàn ông. Thu Phượng cảm thấy tinh khí của hắn bùng lên phóng mạnh vào tử cung của nàng trong tiếng gừ lên sướng ngất, toàn thân nàng cũng sướng ngất hoà theo tấm thân đổ xuống ghì sát nàng ép mạnh vào giữa hai khe đít không còn chổ hở.
Chiều xuống bên bờ sông Kênh Tẻ, một chi nhánh sông Sàigòn. Tuấn Long đang hổn hển chạy bộ. Hôm nay chàng đã quên máy nghe nhạc ai-bót nên không những nghe được tiếng chân, tiếng thở của mình mà còn nghe thêm những ký ức cứ ào ào lên tiếng khi đầu óc bị xao lảng, không tập trung. Thoáng chốc mấy năm đã qua đi từ ngày đi Mỹ du học cộng thêm đôi năm lẻ trở về phụ quản lý công ty gia đình. Đánh một vòng. Rồi cũng trở lại. Như một cuốc chạy bộ. Có người sau một cuốc vận động đó thấy hăng say lên, có người ngược lại mỏi mệt. Bây giờ Tuấn Long chỉ biết tìm quên trong công việc. Sau một cuộc tình thất bại ở Mỹ, đã từng tha thiết, từng sống chung với nhau, đánh một vòng chả còn gì…
Vợ chồng tôi thuê căn nhà của chị Bảy từ mấy năm qua. Căn nhà nằm trong một hẻm nhỏ, rất hẹp, nhưng gia đình tôi khéo sắp đặt nên cũng vo tròn bóp méo tạm đủ chỗ. Gian dưới dành cho bọn nhỏ, ban ngày được coi là chỗ ra vào, bàn ăn, nơi tiếp khách, tối đến lau sạch là bọn nhỏ dùng làm chỗ ngủ. Vợ chồng tôi thì dành cái gác xép sát nóc nhà, lên xuống bằng một cái thang gỗ dựng thường trực bên cạnh.
Vậy là Lợi đã chính thức bước vào năm học mới, năm học lớp 11với bao niềm vui mới bên thầy cô, bạn bè và nhất là thằng An, thằng bạn thân của nó ở Mã Đà – Trị An về, không biết là đào được mấy cây vàng nhưng thấy mặt là vui rồi. Mấy bữa rày, ngày nào trời cững mưa và chương trình dự báo thời tiết trên đài truyền hình, đài phát thanh lúc nào cũng ra rả thông tin về cơn bão số 9 xuất phát từ quần đảo Philippin, hoành hành trên biển Đông và có khả năng đổ bộ vào các tỉnh miền Đông Nam Bộ như Bà Rịa – Vũng Tàu, Đồng Nai, Sông Bé, Bình Dương…Bầu trời lúc nào cũng đều không có nắng, âm u, rả rích mưa rào hết đợt này đến đợt khác từ sáng đến tối ; cho dù là 12 giờ trưa đi nữa thì nhìn cũng giống như là 6 giờ chiều. Không gian như vậy thì thử hỏi lòng người sao vui cho được? Riêng Lợi thì nó chỉ hơi buồn một chút vào buổi chiều tạm biệt chị Đào Bến Tre ở Vũng Tàu trở về Bà Rịa sau khi chị đã gặp được chị Nga nhưng khi về đến nhà thì nỗi buồn ấy đã được nhanh chóng thay bằng một niềm vui bất tận ; đó là nó được gặp lại cô Lan – cô dạy nó năm học lớp 5 tại trường Tiểu học Nam Tỉnh lỵ sau gần 6 năm trời xa cách. Sau khi Lợi học xong lớp 5 lên lớp 6 thì cô Lan được Sở Giáo dục chuyển đi công tác tại trường Tiểu học Đất Đỏ mãi cho đến năm học này, cô mới được chuyển về lại Bà Rịa và dạy học tại trường Tiểu học Trường Sơn thuộc địa phận thôn Long Toàn. Vì gia đình Lợi vừa mới đăng biển “cho thuê phòng trọ dài hạn” nên thật tình cờ, khi ngang qua nhìn thấy, cô Lan mới vào hỏi thuê ; dĩ nhiên, cô cũng còn nhớ rõ đây là nhà thằng học trò học giỏi nhất lớp 5 cô dạy hồi đó vì cô ở phòng tập thể của trường gần nhà Lợi và cô cũng nhiều lần đến nhà Lợi chơi.
Đây là lần thứ hai thằng Tẹo đụ bà Thám.
Ông ấy và ba tôi là chỗ thân thiết. Hai người cùng làm chung một chỗ, coi nhau như ruột thịt. Ông làm việc tai Saigon, nhưng gia đình thì để lại Nam Vang. Do đó, ba tôi thường đón mời ông về với gia đình tôi để giúp ông quên đi nỗi sầu xa vợ. Cuối tuần nào ba má tôi cũng làm món gì đó rồi kéo ông về vui chung, cho nên hai gia đình thương yêu nhau hết sức.
Năm ấy, tôi là một sinh viên nghèo của trường ĐH Cần Thơ. Mặc dù nhà nghèo nhưng tôi rất siêng năng và thật thà, nên tôi được một ông giáo sư nhận tôi về để có chỗ ở khỏi phải tốn tiền thuê nhà trọ. Tiếng là ở nhà thầy, nhưng thật ra, tôi được thầy nhờ ở trong một chòi lá ngoài sau vườn, cạnh một chuồng heo và đám vịt xiêm. Tôi nhận lời vì không thể nào từ chối một tấm nhân tình của ông, và cũng không còn cách lựa chọn nào khác.
Tôi đến trại tỵ nạn Paula Bidong khi Tôi vừa tròn 12 tuổi, cái tuổi của một thàng con trai chưa biết mùi đời và cũng chưa biết cuộc sống ngoài xã hội như thế nào. Sau khi làm mọi thủ tục giấy tờ xong xuôi, người ta dẫn tất cả những người trong ghe Tôi xuống khu nhà tập thể gọi là “longhouse”. Nơi đó, người ta bắt đầu phân chia những người trong ghe Tôi ra thành từng groups nhỏ, và dẫn về những khu nhà longhouse để sống. Riêng Tôi thì vì đi một mình, không có thân nhân, nên người ta muốn dẫn Tôi đi đâu thì tùy ý, Tôi không từ chối và cũng không biết nếu từ chối chỗ này, thì sẽ đi về chỗ nào.
Mười năm rồi mới về lại quê hương, mọi sự đã hoàn toàn thay đổi. Ngồi trên tầng bốn khách sạn Majestic nhìn ra sông Sài Gòn lộng gió, tôi thấy quang cảnh thật xinh tươi và đầy sức sống. “Mọi người bây giờ lo làm giàu dữ a, nhìn tàu hàng lớp lớp thì biết, không như 10 năm trước đây?”
Phần 1
Chuyện bắt đầu từ lúc cô Nghiêm được đổi về làm cô chủ nhiệm của lớp tôi. Tôi, một nữ sinh chỉ giỏi về Toán, rất kém Văn, và cô dạy môn Văn nên tôi không bao giờ được lọt vào “mắt xanh” của cô suốt học kỳ I qua.
Không biết dòng sông Trẹm đã có tự bao giờ và cái tên ngồ ngộ do ai đặt ra mà mỗi lần nhắc tới thì nghe nó có vẻ quen thuộc với gia đình tôi cũng như bao dân làng đã từng gắn bó với nó suốt hàng thập kỷ. Nước sông biên biếc vẫn êm đềm chảy như gợi tả cuộc sống ấm no thái bình của làng Thái Bình. Trên trời từng cụm cụm mây lướt trôi lướt trôi lờ lững kéo nhau về phía mặt trời sắp lặn. Vài cánh én chao qua liệng lại trên không, tiếng lá cành xào xạc phát ra từ hàng dương liễu bên đường dường như làm cho buổi chiều nay thật thơ mộng ghê hồn.
Tôi thực sự chán ngấy cái khoản đi nộp đơn xin việc. Vì đã hơn chục lần, tôi cố lần mò tìm đọc lời rao trên các báo và vội vàng chạy đến xin mẫu đơn điền nộp ngay tại chỗ với lòng khấp khởi mừng. Có nơi vui vẻ nhận đơn và hẹn tôi đợi phỏng vấn ngay, có nơi lại câu tôm bằng cách hẹn tôi về chờ sẽ được gọi sau.
Hắn không bao giờ thương yêu con vợ trẻ. Hể nhìn thấy cô ta là hắn phát cáu. Hắn có thích lấy cô ta đâu. Tại ba má hắn ở dưới quê hứa hẹn. Cô ta là gái quê, không đẹp không xấu, hiền lành, giỏi việc nội trợ, nhưng cô ngu qúa. Cái ngu đó mà làm hắn càng ngày càng ghét cô. Mới lấy nhau có một năm mà hắn muốn điên lên. Lâu ngày cái ghét cứ gia tăng rồi trở thành cái thù cái hận, đâm ra chuyện gì hắn cũng trút giận lên đầu con vợ nhà quê của hắn một cách vô lý. Hắn coi con vợ như một thứ công cụ tình dục, hay đúng hơn là một nô lệ tình dục. Mới đầu mỗi lần làm tình là hắn hành hạ và đánh đập con vợ cho hả giận, dần dần trở thành thói quen, lâu ngày hắn thấy thích thú, và bây giờ thì hắn có thể mang chứng bịnh bạo dâm rồi.
Tuyết thảy gói Salem lên bàn, rút cái zippo Made in Japan mạ bạc bóng loáng, đưa hai ngón tay điệu nghệ búng đánh tách một cái, ngọn lửa xanh lè phụt lên, nàng ngửa mặt lên châm đốt diếu thuốc, phun làn khói cuộn tròn thành từng vòng tròn, tiếp nhau bay bay lên trần nhà, ném cặp giò mang đôi “bốt đờ sô” cài giây kéo, nâng ly rượu ực một ngụm dài, lật mu bàn tay quẹt ngang miệng, buông thỏng một câu “hắc ám:”
Phần 1
Tôi dọn đến thành phố Phoenix ở chung với chị Hằng và anh Sơn lúc tôi vừa ra trường đại học. Chị Hằng là chị thứ tư và anh Sơn là chồng của chị. Nghe anh Sơn nói ở thành phố đó dễ kiếm việc làm, và sẵn tiện ở gần chị Hằng luôn nên tôi đồng ý ngay. Lúc đầu tôi chỉ định ở chung với anh chị vài ba tháng đến khi tôi tìm được việc làm, nhưng anh chị khuyên tôi ở lại chung cho vui và dành dụm tiền để trả tiền học. Thấy anh chị thương mình tôi cũng cảm động và đồng ý ở chung với anh chị.
Đã hai năm Tường không gặp Hải vì nơi ở của hai người cách nhau cả ngàn cây số. Mới về nhận việc tại thành phố Hải, sáng nay Tường đến thăm bạn. Hai người là bạn thân từ ngày còn học ở trung học. Tường nôn nóng gõ cửa. Vợ Hải ra mở cửa…