Cô hàng xóm
Thanh có thói quen cứ chiều tối cơm nước xong, anh lại lên quán nước đầu ngõ để tụ tập nhâm nhi chén trà, đưa đẩy câu chuyện với mấy người hàng xóm.
Truyện sex người lớn, truyện sex cõi thiên thai dâm dục
Truyện sex người lớn, với đủ các thể loại: truyện sex loạn luân, phá trinh, hiếp dâm, ngoại tình, đụ tập thể, truyện les, bạo dâm…
Thanh có thói quen cứ chiều tối cơm nước xong, anh lại lên quán nước đầu ngõ để tụ tập nhâm nhi chén trà, đưa đẩy câu chuyện với mấy người hàng xóm.
Nam Phương một cõi không lối về.
Nhà tôi ở một vùng biển đẹp. Đó là một trong những nơi hội tụ của nhiều du khách thích tắm biển và dạo chơi trong rừng. Vì không khí nơi đây rất tuyệt vời.
Thúy là một “thiên kim tiểu thư”, con nhà giàu, học giỏi. Nàng rất có nhan sắc, nhưng phải cái tội quá kiêu ngạo nên thành ra không có chàng nào dám “rớ” vào. Những người hội đủ điều kiện để lọt mắt xanh của Thúy như bác sĩ, kỹ sư, cũng như các công tử quý phái, những người học giỏi, những kẻ đẹp trai như ảnh đế vẫn không người nào chiếm được trái tim của nàng. Người giàu có thì bị chê là “xấu trai”, người có bằng cao thì bị chê là không chút “lãng mạn”, người đẹp trai học giỏi thì lại là “con nhà nghèo”! Thỉnh thoảng cũng có một vài anh bạo dạn làm quen với mục đích muốn tiến xa hơn, nhưng sau khi nhìn thấy rõ tính tình của nàng ta thì chỉ còn biết ‘vắt giò lên cổ mà chạy’!
Phải chăng đó là định mệnh ? Năm nào Phương cũng đến với bãi biển ấy – Bãi biển đời con gái của Phương đã để lại, bãi biển đã cho Phương hiểu thế nào là hạnh phúc và đau khổ; Đau khổ đến tột cùng …
Tôi dọn đến thành phố Phoenix ở chung với chị Hằng và anh Sơn lúc tôi vừa ra trường đại học. Chị Hằng là chị thứ tư và anh Sơn là chồng của chị. Nghe anh Sơn nói ở thành phố đó dễ kiếm việc làm, và sẵn tiện ở gần chị Hằng luôn nên tôi đồng ý ngay. Lúc đầu tôi chỉ định ở chung với anh chị vài ba tháng đến khi tôi tìm được việc làm, nhưng anh chị khuyên tôi ở lại chung cho vui và dành dụm tiền để trả tiền học. Thấy anh chị thương mình tôi cũng cảm động và đồng ý ở chung với anh chị.
Thịnh và Yến da năm năm chung sống hạnh phúc bên nhau. Yến rất đẹp với một thân hình thon nhỏ cân đổi, mái tóc đen nhánh phủ ngang vai, cặp vú nảy nở săn chắc, đôi mông tròn trĩnh. Cặp uyên ương này vừa dọn đến ngôi nhà mới được mấy ngày thì Tâm và Lan, hai người hàng xóm đến thăm rồi từ đó họ trở thành bạn thân thiết với nhau.
Phần 1
Phần 1
Phong ném mẩu tàn thuốc, quyết định mạnh mẽ, dứt khoát phải rồi không còn cách nào hết, chỉ còn đường binh này mà thôi, biết chắc rằng mình sẽ cô đơn và khó khăn, suy xét tận cùng, chỉ còn con đường này là sẽ tránh được những phiền toái, sợ hãi, tù tội, nếu bỏ ra đi là chàng chấp nhận mất tất, không còn cơ hội nào để gầy dựng trở lại cơ nghiệp mà chàng đã gầy dựng mấy năm qua, nhưng không thể nào nhìn tất cả trôi tuột khỏi tầm tay mình mà bất lực, trước sức ép khủng hoảng và ghê sợ của mấy con nợ, bọn chúng xiết sạch xe cộ, đồ đạc vật dụng trong nhà, xưởng may thì bị nhà nước niêm phong, cửa hàng thì bị bọn chủ nợ vét sạch, công an – biên bản – chửi mắng – khóc la – hăm dọa.
Hôm nay cũng như thường lệ, con Lệ tranh thủ thật sớm, vừa bán hết thúng đậu phộng thì ttrời cũng ngã về chiều. Con Lệ cầm xấp tiền bán được trong tay hí hửng về nhà trong nỗi niềm hân hoan, vừa đi vừa hát về đến nhà con Lệ nó cũng không hay.
Tối chủ nhật, trời trong, trăng sáng, gió mát. Vừa tắm táp xong, Tuấn để nguyên thân thể trần truồng như thế bước vào phòng mình. Cậu đứng trước gương ngắm nghía, xuýt xoa. Quái! Tuấn lấy làm lạ tự hỏi tại sao mình lại có thân hình đẹp đến vậy. Làn da rám nắng, cơ tay, cơ chân, khuôn ngực nở ra đều đặng. Lại cộng thêm gương mặt baby điển trai, Tuấn thật sự là tay sát thủ của giới nữ sinh trong lớp. Tuấn liếm môi nhớ lại những kĩ niệm vừa qua. Thật tuyệt vời, cuối tuần qua, Tuấn theo chân mấy đàn anh lần đầu tiên vào nhà chứa. Wow! mới nhớ lại sơ sơ thôi mà đàn em Tuấn đã ngóc đầu dậy rồi, mấy ẻm ở động đó quả thật tuyệt vời gấp mấy lần mấy nhỏ chảnh chẹ trong lớp. Lồn em nào em nấy nhỏ xíu, lông lá, ôi! bó sát lấy cu Tuấn. Ừm! Nghĩ lại thật tuyệt vời! Tối nay, Tuấn nhất quyết phải ghé qua đó lần nữa mới được.
Mẫu tử ân ái vân vũ hội
Tôi đến trại tỵ nạn Paula Bidong khi Tôi vừa tròn 12 tuổi, cái tuổi của một thàng con trai chưa biết mùi đời và cũng chưa biết cuộc sống ngoài xã hội như thế nào. Sau khi làm mọi thủ tục giấy tờ xong xuôi, người ta dẫn tất cả những người trong ghe Tôi xuống khu nhà tập thể gọi là “longhouse”. Nơi đó, người ta bắt đầu phân chia những người trong ghe Tôi ra thành từng groups nhỏ, và dẫn về những khu nhà longhouse để sống. Riêng Tôi thì vì đi một mình, không có thân nhân, nên người ta muốn dẫn Tôi đi đâu thì tùy ý, Tôi không từ chối và cũng không biết nếu từ chối chỗ này, thì sẽ đi về chỗ nào.
Sau khi bị Thu Thủy hành hạ vì chuyện Tuyết Lê, tôi tính gác cu quy ẩn, không còn đi hành lạc giang hồ nữa. Không ngờ trời vẫn chưa tha, bắt tôi phải trả thù dân tộc trước khi về hưu.
Lớn lên tôi mới biết là chị Mỹ Dung không có mối liên hệ họ hàng gì với gia đình nhà tôi như tôi đã từng nghĩ mà chị chỉ là người hàng xóm tốt bụng rất gần gủi thân thiết với gia đình tôi mà thôi.
Thắng uể oải ngẩng đầu lên nhìn qua cửa sổ ra khu vườn trống cằn cỗi đang nằm im lìm dưới cái nắng hè chói chang của miền bắc Texas. Một vài cuộn cỏ khô lăn nhẹ xào xạc càng tăng vẻ tỉnh lặng của một làng nhỏ. Quyển sách bệnh lý Harrison dầy cộm mở trước mặt. Anh thấy tất cả cái chán ngán phải quay trở lại với sách vở, cũng chỉ vì miếng cơm manh áo!
Vợ anh Tư đi sanh ở Bệnh viện ở nhà chỉ còn hai cha con. Con Trinh mới có 17 tuổi mà vú đít tròn trịa như con gái trưởng thành. Anh Tư làm gì làm cũng mới có 37 tuổi. Vợ mang bầu gần ngày hổng cho gần mấy tháng nay anh Tư bứt rứt trong người khó chịu lắm rồi.
Hoa nhận lại bài kiểm của mình mà choáng váng mặt mày… 79 điểm, là con… “C”. Đối với người học trò giỏi, chăm chỉ, siêng năng như Hoa thì con “C” không thể chấp nhận được! “Làm sao bây giờ? Trời ơi…” Hoa than thầm trong bụng. Nàng đã cố gắng tập trung hết sức trong hôm kiểm tra, nàng biết nàng khó được “A” như thường lệ nhưng nàng vẫn hy vọng, bây giờ… “Không được…” Công trình bao năm học hành siêng năng chăm chỉ của nàng… Học bạ toàn “A” của nàng… Chỉ con “C” duy nhất nầy sẽ phá hũy tất cả! Hoa thừ người… “Làm sao? Làm sao đây? Mình phải làm sao… Cũng tại thằng khốn nạn…” Hoa rũa thầm, nàng nhớ tới hôm đó…
Đi làm ca đêm về, tôi ngủ bù đến trưa vẫn chưa thấy đã. Nếu không nghe tiếng lịch kịch chắc là tôi còn ngủ nữa, bỏ quên ăn trưa cũng chịu. Thế nhưng cái bước đi lạch bạch như vịt bầu khiến tôi biết ngay là chị Tám đã về. Mấy bữa rày, chị đi sanh, đâu dè chị về sớm vậy. Tôi vẫn mắt nhắm mắt mở cất tiếng hỏi : Chị dìa đó hả, chị Tám ? Tôi nghe tiếng ờ ờ đáp lại. Tôi lại hỏi thêm : sao không nằm ở nhà bảo sanh thêm vài hôm, dìa chi sớm cho cực. Chị Tám than : ở cũng không nằm yên, lu bu lo ở nhà cậu không có ai chăm sóc, ăn tầm bậy rủi bịnh chết, hồi này người ta chọt bụng rất nhiều, nhà thương hổng đủ chỗ chứa.
Hắn vừa giơ những tấm phim âm bản lên ngắm nghía vừa huýt sáo, đã lâu lắm rồi hắn mới chụp những bức ảnh đẹp đến thế. Lâu nay chỉ toàn chụp hình mấy cô ả người mẫu diễn viên, đến giờ hắn mới cho mình được nghỉ ngơi mấy ngày ra Mũi Né chụp cảnh biển. Căn phòng tráng phim chỉ có ánh sáng hồng mờ mờ, hắn kẹp từng tấm ảnh vừa tráng lên dây. Hắn vuốt cằm ngắm một bức chụp cảnh biển lúc bình minh, mặt trời đang nhô lên trên biển xanh biếc, đỏ ối, sáng tinh khôi chớ không chói loá. Đây là bức hắn thấy tâm đắc nhất lần này, có lẽ đến cuối năm hắn sẽ vác đi triển lãm.
Lấy chồng bảy năm, Nga vẫn thấy mình hạnh phúc. Chồng nàng là người đàn ông tuyệt vời. Ông ta hài hước, nói chuyện có duyên, mọi người rất thích. Buổi sáng ông hôn nàng rồi đi làm. Chiều về hai vợ chồng chung nhau làm món ăn, coi TV, sau đó dắt tay nhau đi ngủ. Đó là cặp vợ chồng lý tưởng, tuyệt vời. Ông với nàng có đứa con trai hai tuổi, sau không sanh nữa. Gái một con trông mòn con mắt. Cơ thể nàng nẩy nở đều đặn, tươi mát, khiêu gợi, hấp dẫn. Đôi nhũ hoa tròn trĩnh nhô cao, vòng eo thon nhỏ, kèm theo vòng mông to gợi cảm xuống đôi chân dài trường túc. Dáng người cao, nên trông nàng rất gợi cảm tình dục khi người đàn ông để mắt đến. Hai ông bà rất xứng đôi. Ông Phương, chồng nàng rất phóng khoáng về vấn đề tình dục, không bao giờ ghen tương, thường chia xẻ với vợ những truyện khiêu dâm. Ông bà tâm đầu ý hợp, bình đẳng với mọi người. Xã hội bình đẳng là xã hội tốt. . .
Tiếng kèn xắc sô man dại quyện trong nhịp trống bập bùng làm cho khán giả điên lên thêm. Họ reo hò, đôi khi thét lên vì bị khích thích đến cùng cực.
Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ có một gia đình công tước Hamington sống rất hạnh phúc. Công tước có một người vợ đẹp tuyệt trần tên là Laura. Sau một năm chung sống trong hạnh phúc, bà Laura sinh được một người con gái, công tước đặt tên cho nàng là Cindirela.
Cô Y Tá Liên gõ cửa trước khi bước vào phòng Bác Sĩ Cưòng. Cô đóng cửa lại và đứng dựa lưng vào cánh cửa. Bác Sĩ Cường ngồi sau bàn giấy, đang đọc hồ sơ bệnh lý của một bệnh nhân sắp đến theo hẹn. Bác sĩ Cường mặc chiếc áo khoác trắng ra ngoài chiếc sơ mi màu xanh có thắt cà vạt đen. Ông vào khoảng trên 30 tuổi với thân hình cao lớn, khỏe mạnh, khuôn mặt sáng sủa, thông minh. Cô Y Tá Liên cũng như nhiều cô gái khác ngưỡng mộ, quý mến ổng. Bác Sĩ Cường mỉm cười nhìn Liên hỏi: