Buổi sáng
Chị ôm thằng nhỏ ra ngồi bực thềm. Tự nhiên vạch vú ra cho nó bú. Thằng bé đớp vặt vẹo vú mẹ, nhưng một tay còn mò mò nơi cái vú kia. Chị thản nhiên như không vì cho con bú là nhiệm vụ thiêng liêng nhất người mẹ nào chẳng làm.
Truyện sex người lớn, truyện sex cõi thiên thai dâm dục
Truyện sex người lớn, với đủ các thể loại: truyện sex loạn luân, phá trinh, hiếp dâm, ngoại tình, đụ tập thể, truyện les, bạo dâm…
Chị ôm thằng nhỏ ra ngồi bực thềm. Tự nhiên vạch vú ra cho nó bú. Thằng bé đớp vặt vẹo vú mẹ, nhưng một tay còn mò mò nơi cái vú kia. Chị thản nhiên như không vì cho con bú là nhiệm vụ thiêng liêng nhất người mẹ nào chẳng làm.
Ông ấy tên Zôn,ông ấy năm nay đã bốn năm tuổi,sở dĩ gọi là ông cho sang vì ông ấy là giám đốc một công ty mà,ông ấy đã có vợ và hai cô con gái…nghe người ta nói,ông đang thèm muốn có con trai lắm nhưng mà Bà vợ ông ấy không chịu đẻ,đã thế lại còn hay ghen lắm,Bà ấy cũng khá xinh lên chủ yếu của Bà ấy bây giờ là giữ gìn sắc đẹp…lên sinh con với Bà ấy bây giờ là một nỗi ám ảnh vô cùng kinh hãi,vì Bà ấy sợ xấu…
Cô giáo dạy Văn cũng là cô chủ nhiệm lớp 10P3 của Lợi tên là Trần Nguyễn Vân Hải, người Sài Gòn, năm nay cô 33 tuổi nghĩa là so với Lợi thì cô lớn hơn nó những 17 tuổi.
Hôm nay thằng Bờm về quê thăm bà ngoại.. tên thật của nó là Hùng…nhưng hồi bé nó ngây ngô lắm lên bà ngoại gọi yêu nó là thằng Bờm của bà.
Trời ở xứ Mỹ bên ngoài rất lạnh, bên trong:
Nữa khuya đang ngủ ngon giấc,Thu Hạnh giật mình,vì có bàn tay nào sờ vào chân mình.Cảm giác kinh hải len nhanh vào trong trí óc,mơ hồ,khuấy động.Bàn tay xoa xoa nhè nhẹ trên bắp đùi nàng,từ từ lên tới đôi mông,vì nàng nằm nghiêng,quây về phía bên trong.Nhà chẳng có ai!?.Những đứa con nàng đang nằm ngủ trong phòng chúng nó.Chồng nàng đi công tác cho hãng ngày mai mới về. Ai!?..Nhưng trong một thoáng giây nàng đã nghĩ ra: A! đúng rồi…!Chỉ còn có thằng nhỏ hàng xóm tên Lộc mười bảy tuổi, con ông bà Châu ở xa vài lốc nhà của nàng.Bố mẹ nó đi vacation tuần tới mới về.Chỗ đồng hương ở xứ Mỹ với nhau nên thân nhau là chuyện thường.Ơ quận hạt fairfield nầy đâu có bao nhiêu nhà Việt Nam tị nạn.Ngày hôm nay trước khi chồng nàng đi công tác cho hãng,đã gọi nó sang nhờ sửa lại cái hàng rào.Sau đó hai đứa con của nàng bé Ti năm tuổi và bé Tuân mười tuổi,cứ đòi anh Lộc ngủ lại nhà,vì bố mẹ Lộc đã đi chơi xa.Thu Hạnh năm nầy ba mươi tuổi,còn chồng nàng gần năm mươi,nên đối với Lộc hắn gọi vợ chồng nàng là cô chú.
Bác sĩ Đoàn sửa soạn, mặc đồ xong, định xách cặp đi làm, thì ông bỗng cúi xuống hôn bà vợ trẻ một cái rất khẽ, kéo chăn đắp lên ngực bà, xong rón rén bước khỏi phòng, khép nhẹ cánh cửa.
I don’t know but I believe… that’s something are mean to be… and that you make a better than mean evryday I love you…
Hoa nhận lại bài kiểm của mình mà choáng váng mặt mày… 79 điểm, là con… “C”. Đối với người học trò giỏi, chăm chỉ, siêng năng như Hoa thì con “C” không thể chấp nhận được! “Làm sao bây giờ? Trời ơi…” Hoa than thầm trong bụng. Nàng đã cố gắng tập trung hết sức trong hôm kiểm tra, nàng biết nàng khó được “A” như thường lệ nhưng nàng vẫn hy vọng, bây giờ… “Không được…” Công trình bao năm học hành siêng năng chăm chỉ của nàng… Học bạ toàn “A” của nàng… Chỉ con “C” duy nhất nầy sẽ phá hũy tất cả! Hoa thừ người… “Làm sao? Làm sao đây? Mình phải làm sao… Cũng tại thằng khốn nạn…” Hoa rũa thầm, nàng nhớ tới hôm đó…
Người điên là người mất hẳn đi trạng thái cân bằng tâm lý, luôn sống trong hoang tưởng ngờ nghệch, cái gì cũng đều cảm thấy sợ hãi dù chỉ là một con kiến, một con ve. Tất cả thế giới quan của người điên nào cũng đều giống nhau : nói cười lảm nhảm một mình, thích hát lúc nào thì hát lúc đó, ăn ngủ vạ vật, quần áo dơ dáy… Họ hoàn toàn không hề nhớ được điều gì cả, gia đình, người thân, bạn bè, vợ chồng, con cái… thậm chí cả bản thân họ, họ còn không nhớ nữa là. Trong con mắt người điên, có thể nói ai ai cũng đều là kẻ thù và cũng đều là người yêu, tùy theo cơn thịnh nộ của họ nặng hay nhẹ. Có người lên cơn liên tục, có người lên cơn theo chu kỳ và cũng có người lúc tỉnh lúc điên vô chừng, không theo một quy luật nào cả. Dĩ nhiên, nếu ai đã là người tỉnh thì không ai nghĩ ngợi chi đến chuyện ăn uống, ngủ nghỉ, vệ sinh cá nhân… thậm chí cả việc yêu đương của người điên để làm gì cả.
Trên đường từ trường về nhà Duyên chợt nhớ đến một chuyện khó giải quyết. Nếu đem chuyện này nói với cha thì ông sẽ nổi giận. Nàng sẽ không tránh khỏi một trận đòn thật đau. Cha nàng là một người rất nghiêm khắc đối với con cái. Nếu cha nàng biết được chuyện nàng đã làm ở trường hôm nay thì nàng không thể hình dung được kết quả bi đát đến mức nào. Duyên nghĩ phải nhờ ông Khải bạn của cha nàng giúp đỡ.
Chiều thứ bảy khi tôi về nhà trời đổ mưa rào tối tăm như đã khuya lắm. Trận mưa kéo theo trận cúp điện trên toàn quận Phú Nhuận, ngõ hẻm đã ngập nước lại tối om. Chị Hạnh giúp việc thắp lên ngọn đèn dầu, dọn cơm cho tôi rồi xỏ áo mưa vào để đi về. Tôi còn nhớ đã căn dặn chị cẩn thận vì trận mưa quá lớn. “Chị chờ một chút xem có tạnh thì hẳn đi có hơn không ?” Tôi đề nghị, nhưng chị lắc đầu vì chiều nào cũng sốt ruột muốn về nhanh để lo cho đứa con chưa đầy một tuổi. Chồng chị mất trong một chuyến vượt biển, đứa nhỏ phải gởi nhờ nhà mẹ chị từ sáng sớm.
Nó là đứa con gái hư thân mất nết, Nó sống ngoài đường nhiều hơn trong nhà. Bạn bè thì toàn cái lũ như nó thường hay gọi là lũ xì cút! Mọi người đều phải gọi nó là ” bà chị ” tuy tuổi nó không hơn mấy đứa con gái mới lớn là bao nhiêu. Gọi nó là ” bà chị ” vì nó quậy tan nát cái xóm cái làng, không kể già trẻ, lớn bé, là trai hay là gái… nó quậy tất tần tật không biết sợ là cái gì trên cõi đời này hết trọi… Nó là vậy đó.
– Ê, đi chơi đĩ không thằng kia làm gì đứng mơ mơ màng màng nhìn em nào đó ?
Phần 1
Tôi quen Lan Anh được ba năm. Ba năm đó quả là ba năm đầy thú vị cho cuộc đời làm sinh viên ở college của tôi. Lan Anh và tôi học cùng nhập học ở community college cùng năm và cùng học chung nghành. Khi mới vào, nàng quả là một đối tượng của nhiều gã theo đuổi. Nàng có một thân hình thật thon gọn và cao ráo. Nước da nàng có lẽ vì lúc ở Việt Nam nàng ở thành phô nên làn da trắng mịn, và hồng hào.
Trường Phổ Thông Trung Học Nguyễn Hữu Huân …
Hôm qua tôi xuống khu Phuớc Lộc Thọ chơi, gặp một anh bạn thân, cùng ngồi uống cà phê bụi đời gần chỗ đường Moran, được anh bạn kể cho nghe một chuyện loạn luân có thực. “Tao mà kể láo với mày, dù chỉ sai một chi tiết thôi, tao sẽ hộc máu chết ngay. Tại sao tao phải kể láo. Kể láo mất sướng! Tại sao tao thích kể cho mày nghe. Có lẽ tao… có bệnh thích kể chuyện dâm” Anh bạn tôi đã nói vậy trước khi kể. Nhìn đôi mắt anh ta, tôi tin chắc chắc anh ta sẽ kể thật. Hôm nay về nhà, tôi không thể nhịn được, nhất là sau khi mở email ra, thấy có rất nhiều bạn, nhất là các bạn ở Việt Nam, hỏi tại sao tôi không viết truyện dâm nữa, nên tôi ngồi vào bàn đánh máy ngay. Lần này tôi không dài dòng và dùng những từ kín đáo như trước nữa, anh bạn nói sao thì tôi cứ y như thế mà kể.
Mai, với túi sách trên lưng, lửng thửng đi bộ về nhà một mình. Hôm nay đội bóng trường đang đấu trận chung kết vùng. Nếu thắng kỳ này trường nó có hy vọng vô địch Tiểu Bang. Đây là lần đầu tiên trong lịch sử trường trung học mà nó đang theo học năm thứ nhất. Ông Hiệu Trưởng cho phép học sinh nghỉ 2 giờ sau cùng để ủng hộ đội nhà. Mai, vừa bước qua tuổi 14, không thích thể thao và cũng chưa có bạn bè nên bỏ ra về. Mai vì tính thích cô độc nên rất ít có bạn, dù là bạn trai, và chưa bao giờ có bạn gái mặc dầu đã bước vào ngưởng cửa trung học. Thật là trái ngược với đứa con gái riêng của dì Lý, tên là Linh năm nay 17 tuổi đang học năm chót chung trường với Mai. Linh thì năng động, có rất nhiều bạn bè, trai có gái có. Linh còn là một cổ động viên (cheerleader) cho đội bóng trường nhà.
Nguyễn Trần Huỳnh là một nhà đạo diễn mới ra nghề trong làng điện ảnh của Hoa Kỳ. Sau ba năm cần cù học tập tại đại học UCLA, cuối cùng anh cũng lãnh được cái chứng chỉ hành nghề đạo diễn. Anh mừng rơn và muốn bắt tay ngay vào những cuốn phim mà anh hằng ao ước mười mấy năm qua. Anh muốn thực hiện một cuốn phim vĩ đại về chiến tranh Việt Nam nói riêng và cuộc đời của người chú ruột, đại tướng Nguyễn Trần Huy, người đã hy sinh tử thủ vào lúc Sài Gòn đang nằm trong thế “thập tử nhất sinh”.
Ngày đăng ngôi cũng là ngày bạo chúa Ngu Vương tuyển lựa ra 365 nàng kiều nữ đẹp tuyệt trần trong số mấy vạn cô nương từ khắp các tỉnh thành trong nước. Nếu không phải các cô nương có mày ngài mắt phượng, thân mềm hơn tơ lụa, dáng như cành liễu. Nếu không phải nhan sắc tuyệt trần thì không thể lọt vào tam cung. Lễ đăng ngai diễn ra thật vĩ đại, kèn trống rền rang, cờ xí rợp trời, 365 nàng niên được trang phục các màu áo sặc sỡ của các loại màu hoa nở rộ vào mùa xuân năm đó.
Đời sống ở Mỹ có những cái khác ở bên nhà, có những cái khác khó chịu vì lạ nước lạ cái, nhưng cũng có những cái khác thích thú, như chuyện thằng tôi với bà chị vợ. Khi còn ở bên nhà bà chị hay tìm bắt lỗi em út và ít thân mật với thằng em rể. Nhưng khi qua Mỹ định cư, chị dâu hay nói chuyện với tôi hơn, mỗi khi có chuyện vui buồn, khi có chuyện với chồng con, v. V. Và dĩ nhiên từ chỗ thân mật đi đến chuyện tình dục không có mấy bước!
Từ lúc thằng Dũng tự (cu lớn) chơi được Thím Sáu là bắt trớn hai người trở thành đôi gian phu dâm phụ. Thím Sáu cũng đã gần bốn mươi mà thằng nhỏ thì mới học tới lớp mười. Từ dưới quê cha mẹ gởi lên tỉnh học và ở trọ người Chú họ xa, rồi trải qua thời lộn xộn nên đi qua Mỹ chung nhau. Chú Sáu khá lớn tuổi, lúc qua Mỹ làm nghề bồi bàn nên giờ giấc bất thường, nhiều khi nhà hàng có khách chú về nhà khuya lắc khuya lơ, tuy bộn tiền tiếp nhưng mệt nên đến nhà chỉ có lăn ra ngủ. Chính vì ham ngủ nên có chuyện. Còn thằng Cu lớn thì chưa tới tuổi làm phải đi học, tiếng Anh tiếng iết thì ấm ớ nhưng đi riết rồi cũng quen, ráng cho đến tuổi đi làm, vì luật xứ người nó vậy. Sau một thời gian ở Mỹ Thím Sáu thân hình đẩy đà ra, nhất là đôi mông căng cứng. Sau nầy được thằng cu lớn rờ b óp riết th ím đâm ra ghiền, lồn th ím thuộc lá vông vừa to vừa vồng hai miếng thịt mu phồng phốt pháp khép rẹp giữa cái khe chỉ khẻ banh ra là đã thấy nước nhờn ướt nhẹp.
– Ai ăn bánh lọt nước dừa… hôn…
Nàng là biểu tượng đặc sắc của “giấc mơ Mỹ”. Cuộc đời nàng giống như câu chuyện cổ tích “Cô bé lọ lem”: Một cô gái nghèo đã “lột xác” thành ngôi sao Hollywood sáng giá. Khả năng diễn xuất, vẻ quyến rũ gợi tình tự nhiên và sự trình diễn khác thường trên màn ảnh của Marilyn Monroe đã khiến nàng trở thành biểu tượng tình ái của những năm 1950, và là một trong những thần tượng vĩ đại nhất của nền điện ảnh thế giới. Nhưng vinh quang ấy có cái “giá” của nó: Nàng đã cuốn hút cả thế giới vào đời mình và đã gục ngã đau đớn trên con đường ấy ở tuổi 36 …