Chuyện ông hàng xóm
Ông Năm goá vợ đã khá lâu nắm rồi,năm nay ông mới bốn hai tuổi.là một nhà giáo, có vóc dáng to khoẻ,ông cứ ở vậy nuôi hai cô con gái…cho tới khi hai con ông đi lấy chồng.
Truyện sex người lớn, truyện sex cõi thiên thai dâm dục
Truyện sex người lớn, với đủ các thể loại: truyện sex loạn luân, phá trinh, hiếp dâm, ngoại tình, đụ tập thể, truyện les, bạo dâm…
Ông Năm goá vợ đã khá lâu nắm rồi,năm nay ông mới bốn hai tuổi.là một nhà giáo, có vóc dáng to khoẻ,ông cứ ở vậy nuôi hai cô con gái…cho tới khi hai con ông đi lấy chồng.
Bạn đang đọc Quyển 2, đọc Quyển 1 tại đây: http://truyendam.org/thieu-gia-phong-luu/
Ở trong lớp đang buồn bực vì hai điểm kém mốn toán và môn lý. Tôi tìm cách trốn 3 tiết cuối về nhà. Ra đến cồng trường tôi còn bị dò hỏi nữa lên khi ra đến quán INTERNET mà tôi vẫn còn came thấy tức tối trong người. Tôi vào mail gửi thư cho mấy bạn tôi xong thì tôi ra về. Về đến nhà tôi không vào nhà ngay mà cất cái xe đạp đi đã rồi chạy ra sân sau lấy quả bóng ra đá định đến trưa mới về. Nhưng tôi vừa cầm được quả bóng lên tay thì nghe thấy tiếng rên khe khẽ từ trong nhà phát ra…
Mùa hè qua tôi và vợ tôi quyết định lấy vacation ở một đảo nhỏ thuộc quần đảo Caribbean. Tụi tôi đem theo cô em vợ, gọi là quà tốt nghiệp high school. Tưởng cũng nên kể thêm tôi là một nhà mua bán chứng khoán 30 tuổi, vợ tôi là chuyên gia nghiên cứu thị trường 24 tuổi, còn cô em vợ 17 tuổi thì sẽ dự định lên theo một đại học nhỏ ở miền đông Hoa Kỳ.
Tôi năm nay mới có 17 tuổi. Tháng trước co một kỷ liệm hay chính xác hơn là một sự việc mà tôi không thể nào quên được. Đó là một hôm thứ 7 tôi được về quê chơi. Chuyến đi đó khá dài vì nhà tôi cách quê tân 60 cây số. Khi về đến bến xe ngươid ra đon tôi không phải là ông hay là bà hay bất cứu người nào khác và là chị Nhung, Người chị đã sống với tôi 7 năm trước. Hồi đó chúng tôi chưa biết gì hơn nưx nhà lại chật lên hai chị em chúng tôi phải nghủ chung với nhau. Chị Nhung hơn tôi có 5 tuổi lên hai chị em chơi với nhau khá thân. Khi xuống xe tôi nhìn mãi mới nhận ra chị. Còn chị thì không nhân ra tôi vì tôi khác hẳn so vơi 7 năm về trước.
Cường và Mạnh, hai người bạn duy nhất làm trong một hãng ở Mỹ. Lúc đầu không thân nhưng dần dần cũng họ thân nhau như anh em. Họ có chung một quản điểm sống là tự do và cởi mở. Cường có vợ tên Hường và Mạnh có vợ tên Hạnh, hai bà thuộc loại chân dài, eo nhỏ, mông to, vú bự và họ cũng có đời sống cởi mở tự do không kém các ông chồng. Họ đã có con lớn, nhưng vẫn cứ ăn chơi thoải mái.
Phần 1
Hằng đêm Tuấn phải đi bộ đến bệnh viện rước dì Thùy Linh tan nhiệm sở về nhà. Khu cư xá của bệnh viện, cách đó hơn 500 mét nhưng phải qua con lộ rợp bóng cây, tàng cao to lớn phủ che bầu trời, thiếu ánh sáng sợ kẻ gian phá phách, trêu chọc, bắt cóc hãm hiếp. Vì thế ban đêm cần phải có người Nam đồng hành cho yên tâm. Dì Linh là Y tá quốc gia, thuê chung cư của chánh phủ giá rẻ, thuộc Bộ Y tế xây cất cho công nhân viên chức gần bệnh viện.
Trong họ nhà tôi, tôi mang tiếng là dê. Người đã cho tôi cái thú vị và kinh nghiệm làm tình là bà dì ruột của tôi, nhưng lúc đầu bà hình như cũng không biết mà tôi thì ngu gì mà tiết lộ bí mật! Tôi được ba má gửi lên nhà dì dượng nuôi ăn học ở tỉnh, đã tò mò nhìn lén dì dượng đụ nhau. Dì dượng rất xưa, ai ngủ giường nấy, mỗi lần muốn đụ, dượng tôi vô phòng tuột quần dì, chạng hai chân dì ra rồi đút cặc vô đụ, khi xuất tinh, dượng lấy khăn lau lồn dì rồi mặc quần về phòng ngũ (áo vẫn mặc trong người). Tôi quan sát thấy dì không cởi truồng trăm phần trăm khi đụ và không rên rỉ như má tôi dưới quê.
Điện thoại reo. Đó là Trường gọi. Khi tôi đặt máy xuống, tôi cố nhớ lại lý do vì sao chúng tôi đã mất liên lạc. Trường, tôi và Xuân ngày xưa rất thân thiết với nhau. Vợ chồng chúng tôi luôn ở bên cạnh nó mỗi khi nó gặp trục trặc với các cô gái. Phải đến ba năm nay chúng tôi không có liên lạc với nó.
Tôi là Tiến, một nam giới thực thụ tuy nhiên về khoản chăn gối thì không được như những người khác, tôi nghĩ mình không bị bệnh gì cả, chỉ mỗi tội khi làm chuyện đó thì chưa ra đến chợ đã tiêu hết tiền. Được mấy ông bạn mách đến một phòng khám khá tốt lên tôi đã đến phòng khám này, câu chuyện tôi kể cho các bạn nghe sau đây chính là về cái phòng khám đó và có những người bác sĩ như vậy. Đó làm vào một buổi sáng đẹp trời, tôi đi đến phòng khám một mình, phòng khám thì trong một ngõ nhỏ ở nội thành Hà Nội. Tôi biết cái bệnh về sinh lý như thế này thì hiếm khi có trung tâm nào lại đặt ra ở chỗ đông người để mắt đến cả. Tôi khẽ gõ cửa thì thấy một cô gái trông hình thức cũng bình thường không lấy gì là đẹp. Thấy tôi đứng ở ngoài như vậy thì cô gái đó hỏi:
Ngọc kiểm tra một lượt các cửa từ trên lầu xuống tầng trệt, cả cái cổng ngoài với 2 ổ khóa to tướng. Nhà chỉ có hai mẹ con, lại đã từng mất trộm một làn, nên nàng phải đề phòng cẩn thận. Nàng nghe lời con trai, thằng Vĩnh, gắn một hệ thống báo động khắp các phòng. Nó đang học kỹ sư, nên mua đồ hàng giá rẻ, rồi nó tự gắn lây, nên không tốn nhiều tiền.
Hồng Nhung là 1 diễn viên điện ảnh, cũng là người mẫu quảng cáo cho các công ty lớn nước ngoài, nàng sống 1 mình ở tại 1 ngôi nhà không lớn nhưng sang trong. Sau mỗi lần quay phim mệt nhọc nàng thường xuyên mướn người về massage hàng tuần.
Dân thôn quê chúng tôi vốn nghèo, nhà tôi nói ra còn đỡ hơn mấy nhà hàng xóm, nhà tụi nó nghèo còn hơn nhà tôi nữa. Nhà tụi nó lớp thì mái tranh lủn, vách xiêu, cột bị mọt ăn gần muốn sập. Nhà tôi thì nói chung khá hơn, nhưng mấy cái vách thì cũng lủng chỗ này chỗ nọ, không nhiều nhưng nếu nhìn từ ngoài vào trong có lẽ cũng thấy hết mọi thứ.
Cậu Dũng – anh ruột của mẹ Lợi – vừa gửi thiệp mời cả gia đình Lợi lên Sài Gòn dự đám cưới cô con gái một của cậu. Lễ cưới tổ chức vào chiều thứ bảy nhưng thứ năm, cả nhà Lợi ( trừ chị Hảo và chị Chi ra ) đã có mặt tại nhà cậu Dũng ở phường 12, Quận I. Mỹ Phượng, tên chị gái thứ ba trong gia đình vợ chồng cậu Dũng, năm nay chị 25 tuổi và chị hiện là một diễn viên múa của vũ đoàn Ánh Sao sau khi tốt nghiệp trường Nghệ thuật Sân khấu – Điện ảnh Sài Gòn được 2 năm nay. Vì là một diễn viên múa, vả lại sống ở Sài Gòn hoa lệ từ nhỏ đến lớn trong một gia đình có của ăn của để cho nên không trách nhan sắc và ngoại hình chị Phượng phải nói là cực kỳ diễm lệ, sắc sảo và rực rỡ. Mái tóc chị phủ xõa ngang vai, uốn xiton sóng lượn ôm lấy khuôn mặt trái xoan tuy nhiều góc cạnh nhưng rất sắc nét. Vầng trán chị cao và cặp mắt chị thật to thật tròn, đen láy, long lanh, sắc lẽm hai hàng mi cong vút như dao cau chắc chắn cứa nát trái tim bất kỳ “loài ong loài bướm”nào. Sống mũi dọc dừa thanh cao của chị nằm giữa cân đối với hai gò má bánh bầu nhô cao hai lưỡng quyền, nhìn thật chẳng khác gì mỹ nhân Đắc Kỷ thời Trụ Vương. Đôi môi chị Phượng tuy nhỏ nhưng dày mọng và mang hình trái tim đều đặn, luôn khoe khoang hai lúm đồng tiền hai bên khóe và hàm răng trắng đều như ngà mỗi khi cười. Vóc dáng, thân hình chị Phượng phải nói là đúng sát với số đo của người mẫu, vừa cao ráo vừa có da có thịt. Hai bờ vai chị đầy đặn, vòng lưng nuột nà mềm mại, hai gò ngực căng tràn sức sống, vòng bụng thóp vào và hai vòng eo thon thả ; hai bờ mông tròn trịa, cặp đùi săn chăc, cặp giò thon dài và hai bàn chân trắng nõn.
Đêm hôm đó hổng biết mắc chứng gì mà tôi đau bụng triền miên. Đi tiêu lần đầu, lần hai rồi lần ba, xoành xoạch, xoành xoạch như gà mắc đẻ. Thét rồi không muốn đi lên đi xuống lầu nữa, phần vì đi nhiều muốn thụt con trê nên mệt, phần thôi thì ngồi dựa đại đâu đó để chờ mót thì đi.
Quan huyện đang nghỉ chưa thì bỗng có tiếng trống kêu oan…tiếng trống đánh ngập ngừng làm quan huyện thêm bực…mà hôm nay đến là lạ,giờ hành chính có quân trực thì chẳng có ai đến kêu oan,bây giờ đến giờ nghỉ thì lại có trống kêu oan…quan huyện bây giờ thì chỉ có một mình ở công đường…vậy là quan phải đích thân ra mở cổng…
18 tuổi. Ông bố thúc như đánh giặc: Dẹp, dẹp hết, không học hành gì sất. Thế đủ rồi, sách vở ích gì cho buổi ấy, thế là cu cậu bỏ học quách. Nói nào ngay, cu cậu cũng chán học đến tận cổ rồi, song cứ phải vờ để cụ không chửi. Cậu năn nỉ bố: Cho con đi trường thêm ít lâu nữa, con đang thích mà. Thế nhưng ông cụ nhất định mắng át đi: Học cái củ khẹc, bỏ, bỏ tất, về nhà, bố dư sức nuôi mày đến mấy đời, học làm cóc gì, tao có cần học đâu mà vẫn cứ giàu ú ụ.
Chồng già vợ trẻ hay là vợ già chồng trẻ là những tình huống thật thú vị trong cuộc sống lứa đôi. Mong độc giả tìm được những giây phút thư giãn sau những ngày làm việc căng thẳng.
Đi làm ca đêm về, tôi ngủ bù đến trưa vẫn chưa thấy đã. Nếu không nghe tiếng lịch kịch chắc là tôi còn ngủ nữa, bỏ quên ăn trưa cũng chịu. Thế nhưng cái bước đi lạch bạch như vịt bầu khiến tôi biết ngay là chị Tám đã về. Mấy bữa rày, chị đi sanh, đâu dè chị về sớm vậy. Tôi vẫn mắt nhắm mắt mở cất tiếng hỏi : Chị dìa đó hả, chị Tám ? Tôi nghe tiếng ờ ờ đáp lại. Tôi lại hỏi thêm : sao không nằm ở nhà bảo sanh thêm vài hôm, dìa chi sớm cho cực. Chị Tám than : ở cũng không nằm yên, lu bu lo ở nhà cậu không có ai chăm sóc, ăn tầm bậy rủi bịnh chết, hồi này người ta chọt bụng rất nhiều, nhà thương hổng đủ chỗ chứa.
Lâu lâu, Lợi vẫn thường nghe mẹ nhắc đến cô Tình – em út của bố như là một vĩ nhân của gia đình. Chẳng biết lúc Lợi còn nhỏ, nó có biết cô Tình hay không, chứ bây giờ ngộ nhỡ gặp cô đi ngoài đường, chắc nó cũng chả biết ai là ai. Thật tình mà nói, gần đây cô có mặt trong đám cưới chị Năm Hoàng và anh Vương nhưng có lẽ là hôm đó đông người quá nên Lợi không để ý đến chăng?
Ngọc Diệp đang hoạch định chương trình vui chơi cho ngày nghỉ cuối tuần. Nàng biết có một người mới di chuyển đến kế bên nhà nàng. Nhìn qua hàng rào, nàng để ý đến người hàng xóm mới là một người đàn ông, trạc tuổi cha nàng. Người đó đứng ngoài hành lang chăm chú nhìn nàng với con mắt đầy thiện cảm.
Phương một tay vén áo lên, một tay tuột quần xuống trước cặp mắt hau háu của một vị khách. Bên ngoài om sòm tiếng của dân nhậu tâng bốc nhau. Quán này do bốn chị em Phương dựng lên, lấy cái tên nghe ngọt ngào đượm tình quê mà đập vào thị hiếu của khách làng chơi. Quán “4 chị em” được dựng lên tại Đồi Vải, thuộc thôn Kim Tỉnh, xã Trung Thành (huyện Phổ Yên, Thái Nguyên).
Sẵn vừa bị cho nghỉ việc, tôi ghi danh đi học một thời gian. Dù gì cũng có mấy tháng lương thất nghiệp, lại còn một số tiền thưởng những giờ làm dư, và nếu học nghề ngỗng hay bất cứ môn gì thì EDD cũng cấp thêm cho từ 3 đến 6 tháng nữa. Tôi lai rai ghi tên, lấy đủ 13 unit, để may ra vòi tí ti học bổng trợ cấp. Thế nên, việc học hay không đối với tôi chẳng can hệ, miễn là đi cho hết thì giờ rảnh là nhứt.
Vào một sớm mùa hè, khi con nắng vừa chấm ngang màn cửa sổ, xuyên qua những đường kẻ chiếu thẳng vào mặt tôi. Tôi vươn vai và hít một hơi thật dài để thưởng thức cái không khí tươi mát của buổi sớm mai. Thật khoan khoái quá! Đêm qua tôi ngủ một giấc ngon lành không mộng mị…