Chị em loạn luân
Phần 1
Truyện sex người lớn, truyện sex cõi thiên thai dâm dục
Truyện sex người lớn, với đủ các thể loại: truyện sex loạn luân, phá trinh, hiếp dâm, ngoại tình, đụ tập thể, truyện les, bạo dâm…
Phần 1
Ba Trinh qua đời khi Trinh mới vừa 8 tuổi. Thu là Mẹ của Trinh lúc đó mới có 26 tuổi, nhưng vì thương con, Thu chỉ lo đi làm , lo nuôi con và không hề nghĩ đến một người đàn ông nào khác nữa. Từ lúc bé là Trinh đã rất ít cười, ít nói và gương mặt lúc nào cũng đợm nét âu sầu. Chỉ vài ngày nữa là đến ngày sinh nhật thứ 17 của Trinh. Sáng nay Trinh lại ngồi trên giường xoi gương nhìn thân thể của mình.
Tín chưa kịp đặt ly cà phê đang uống xuống bàn thì Linh đã kéo zip chàng xuống, móc cặt ra và há môi ngậm lấy rồi nút mạnh. Càng lúc nàng càng bú dồn dập. Tín xoay người đặt ly cà phê lên chiếc bàn kế bên rồi cúi người ghì chặt đầu Linh vào háng mình. Từ tháng nay, kể từ lúc hai đứa vào làm chung department này, hầu như ngày nào chàng và nàng cũng có những giờ phút đam mê nóng bỏng như thế. Tiếng Tín hổn hển:
Ở trong lớp đang buồn bực vì hai điểm kém mốn toán và môn lý. Tôi tìm cách trốn 3 tiết cuối về nhà. Ra đến cồng trường tôi còn bị dò hỏi nữa lên khi ra đến quán INTERNET mà tôi vẫn còn came thấy tức tối trong người. Tôi vào mail gửi thư cho mấy bạn tôi xong thì tôi ra về. Về đến nhà tôi không vào nhà ngay mà cất cái xe đạp đi đã rồi chạy ra sân sau lấy quả bóng ra đá định đến trưa mới về. Nhưng tôi vừa cầm được quả bóng lên tay thì nghe thấy tiếng rên khe khẽ từ trong nhà phát ra…
Chiều thứ bảy khi tôi về nhà trời đổ mưa rào tối tăm như đã khuya lắm. Trận mưa kéo theo trận cúp điện trên toàn quận Phú Nhuận, ngõ hẻm đã ngập nước lại tối om. Chị Hạnh giúp việc thắp lên ngọn đèn dầu, dọn cơm cho tôi rồi xỏ áo mưa vào để đi về. Tôi còn nhớ đã căn dặn chị cẩn thận vì trận mưa quá lớn. “Chị chờ một chút xem có tạnh thì hẳn đi có hơn không ?” Tôi đề nghị, nhưng chị lắc đầu vì chiều nào cũng sốt ruột muốn về nhanh để lo cho đứa con chưa đầy một tuổi. Chồng chị mất trong một chuyến vượt biển, đứa nhỏ phải gởi nhờ nhà mẹ chị từ sáng sớm.
Tiến nín thở. Lá bài cuối cùng đã được phát ra. Hai đôi, không phải là nhỏ lắm. Thằng Dũng có vẻ đắc chí. Bài nó có thể là thùng. Nhưng thằng ma giáo này thường làm bộ hô hào thôi. Thằng Bình chỉ có đôi già là cao. Thằng Hưng đã gác bài từ lá thứ tư. Phen này hốt bạc, Tiến nghĩ thầm.
Nam tụt xuống từ đằng sau cái xe @ của một chị phụ nữ cao ráo đầy đặn trong bộ vét công sở, có khuôn mặt tròn trắng trẻo, cổ cao với mái tóc búi gọn ra đằng sau và đeo cặp kính đen. Không biết ai mà trông xinh đẹp sành điệu thế nhỉ. Đã mấy lần tôi nhìn thấy Nam, thằng bạn thân của tôi, cặp kè với chị phụ nữ này rồi, lần thì ngồi đằng sau xe máy, lần thì đang ngồi uống cafe trong quán. Tôi có hỏi nhưng thằng Nam bảo đó là bà chị họ. Chơi với nhau suốt từ hồi học cấp III đến bây giờ học đại học, tôi hầu như biết hết mọi người trong nhà Nam, sao bây giờ tự nhiên lại có bà chị họ này nhỉ, với lại với cái vẻ đỏ mặt lúng túng khi trả lời của Nam thì tôi biết tỏng là không phải rồi.
Gia đình của tôi gặp một cuộc sóng gió mà không gia đình nào muốn nó xảy ra… Một không khí thật im lặng trong một cuộc xử tội ba nuôi của tôi tại một tòa án Family Court, Phiên tòa kéo dài một tuần lễ, chỉ có sự hiện của bà quan tòa, ba tôi, mẹ và một người thông dịch tiếng Việt… Vị Công Tố Viện hỏi tôi, cháu hôm nay ra trước tòa phải nói sự thật không thì cháu sẽ bị nhốt và xử tội như người lớn theo luật của California, cháu có hiểu không, và bắt đầu giới thiệu mình truóc bao nhiêu tuổi và ở đâu!!! Tôi ngập ngừng và rất sợ…
Sau lần vượt biển không thành, sản nghiệp của gia đình tôi chỉ còn vỏn vẹn hai cây vàng. Cuộc sống lúc bấy giờ thật khó khăn. Chúng tôi chốn chui chốn nhủi vào tận một làng nhỏ ở tận miền Trung. Làng đó có tên là Lương Sơn. Lương Sơn là một làng nhỏ nằm ven biển cách Nha Trang khoảng 40 km về phía Bắc.
Hồng Nhung là 1 diễn viên điện ảnh, cũng là người mẫu quảng cáo cho các công ty lớn nước ngoài, nàng sống 1 mình ở tại 1 ngôi nhà không lớn nhưng sang trong. Sau mỗi lần quay phim mệt nhọc nàng thường xuyên mướn người về massage hàng tuần.
Tôi quen Lan Anh được ba năm. Ba năm đó quả là ba năm đầy thú vị cho cuộc đời làm sinh viên ở college của tôi. Lan Anh và tôi học cùng nhập học ở community college cùng năm và cùng học chung nghành. Khi mới vào, nàng quả là một đối tượng của nhiều gã theo đuổi. Nàng có một thân hình thật thon gọn và cao ráo. Nước da nàng có lẽ vì lúc ở Việt Nam nàng ở thành phô nên làn da trắng mịn, và hồng hào.
Như mọi ngày, cô Hoan rời nhà đi đến trường vào lúc gần 8 giờ sáng. Vì trường ở gần, nên cô thường đi bộ để tiện thực hành động tác thể dục luôn. Cô ôm sách vở trong tay, đủng đỉnh bước đi trong ánh nắng mai vừa chớm.
Cái nóng của tối nay thiệt là khó chịu, tôi đã tắm hai lần rồi mà vẫn chưa thấy mát. Ngày mai là thứ Hai, là bắt đầu một tuần của kỳ thi cuối niên khóa. Mấy hôm nay tôi cứ lo nghĩ tới cơ thể tôi đang có vấn đề, nên giờ này ngồi ở đây tôi vẫn chưa có một chữ trong bụng để làm vốn. “Chắc là lần này rớt hết quá, xui xẻo làm sao đó, tự nhiên trong mình bị nóng ran như sốt”, tôi nói thầm trong bụng rồi ráng cầm cuốn sách lên. Tôi lật tới chương 10 của môn Kỹ Thuật Nông Nghiệp, môn mà tôi ghét nhất.
Thời gian như một cơn gió thoảng, nó chợt đến, chợt đi. Thoáng chốc mà tôi đã rời xa Sài Gòn bốn năm rồi. Bốn năm qua, Sài Gòn không còn trong tâm trí tôi nữa. Thay vào đó là những hình ảnh của khoả thân, vú, lồn, lông, mu, những xác thịt, những lần lăn lộn trên giường, trên bải biển, trên tấm bao nilon cùng với con nhỏ cùng xóm, con Tư.
Duyên là một con bé lúc nào cũng lạnh lùng và ít nói, không chỉ với ba mẹ mà cả với mấy đứa trong lớp, thầy cô nó đều ít nói giao tiếp. Hình như nó không tự tin về cái bề ngoài, theo nó nghĩ là xấu xí lắm! : “Cái mặt lúc nào cũng đeo cái mắt kính dày cộm, cái mụt tàn nhang khá lớn ở bên mặt, lại thêm cái tướng nhỏ bé và mi nhon lắm! “. Nhưng mà không hiểu sao mỗi khi nó cười là tụi con trai đều bị mất hồn hết ráo!
Bình minh đỏ mỏng kẻ một đường ở chân trời. Cái vịnh nhỏ như một cái hồ lớn có cái cửa vịnh hẹp không xa mấy cái cửa khẩu dòng sông Sepik ven biển phương bắc xứ New Guinea. Cũng nên nhắc New Guinea thật ra là phân nửa phải của một hải đảo lớn nằm ngay trên nước Úc, cũng được coi như là một xứ thuộc Úc châu vậy ; còn phân nửa bên trái hải đảo này chính là lãnh thổ của Nam Dương. Cái vịnh không tròn trịa mà hẹp sâu, rừng già che phủ quanh vịnh. Cây cối um tùm không thấy lối ngoài một số cầu dạo khập khiễng nhô ra mặt nước và chung quanh mấy cây cầu này mới trống thoáng hơn với các con đường mòn dẫn đến.
Từ mấy ngày nay, ngày nào khi tan sở thì Tâm cũng ghé thăm thằng Hiếu ở bệnh viện trước khi về nhà. Gia đình có nhiều chị em nhưng từ hồi nào giờ, Tâm thương thằng Hiếu nhất. Thằng Hiếu năm nay đã 20 tuổi, nhỏ hơn nàng 7 tuổi.
Phần 1
Mười năm, phải! Mười năm rồi còn gì! Năm nay tôi đã trở thành một chàng trai thanh niên không kém. Trên con đường khá quen thuộc dẫn tới nhà, tôi bước trên đường vắng teo không một bóng người.Vai vác ba lô, chân mang giày lính, tay tôi xách theo khẩu súng trường đã gắn bó với tôi suốt 10 năm qua, thong thả tôi rảo bước về nhà. Nếu tôi không lầm thì lúc này trời cũng đã khuya lắm rồi, chắc cũng cỡ đâu 11 hoặc 12 giờ khuya rồi thì phải. Bước tới trước căn nhà quen thuộc của mẹ con chúng tôi đã bao nhiêu năm đùm bọc, hồi hộp trong lòng tôi đưa tay lên nhẹ gõ cửa. Tôi tưởng chừng mẹ tôi, nếu như gặp tôi lúc này chắc là phải vui mừng khôn xiết. Tôi sẽ ôm chầm lấy mẹ tôi và em gái tôi, sẽ khóc lên một tiếng thật lớn cho thoả dạ mong nhớ quê nhà, thương nhớ mẹ và em gái.
Phần 1
Dũng mới tốt nghiệp ĐH từ Anh là lập tức trở về Việt Nam với gia đình. Ngày ra phi trường có ba má và các bạn cùng học với Dũng lúc còn ở Việt Nam ra đón. Trong số đó có Nhi, người cùng lớp và cũng ngồi cạnh Dũng lúc còn trên ghế nhà trường. Tuy trước đây chưa có cặp kè gì nhưng như những người bạn thân, Nhi cũng đi đón dũng. Cũng phải nói Nhi là hoa khôi tuy không phải của trường nhưng cũng là của lớp 12E1 ngày xưa.
Tôi thực sự chán ngấy cái khoản đi nộp đơn xin việc. Vì đã hơn chục lần, tôi cố lần mò tìm đọc lời rao trên các báo và vội vàng chạy đến xin mẫu đơn điền nộp ngay tại chỗ với lòng khấp khởi mừng. Có nơi vui vẻ nhận đơn và hẹn tôi đợi phỏng vấn ngay, có nơi lại câu tôm bằng cách hẹn tôi về chờ sẽ được gọi sau.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi may mắn kiếm được việc dậy học tại một tiểu bang miền Đông rất xa to6iy Bước đầu bỡ ngỡ, tôi thuê phòng nhà ông Tom, một giáo sư ngành nhân chủng học. Nhờ ông Tom mà tôi quen biết bà Minh, mặc dù trước đó tôi thấy bà rất nhiều lần. Bà Minh hay đứng nói chuyện gần thư viện, trên đường tôi đến chỗ ăn trưa. Tôi để ý bà một phần vì bà là người Á châu, phần nữa vì phong cách nói chuyện rất sống động của bà.
Cần và Kiệm là hai người bạn chí thân. Họ cất tiếng khóc chào đời cùng một ngày, trong cùng một nhà bảo sanh. Gia đình Cần và gia đình Kiệm ở trong cùng một dẫy phố. Cần và Kiệm cùng học một trường từ Tiểu học đến Trung học.
Hai vợ chồng cô Sáu, có 1 đứa con trai , năm nay 16 tuổi , Cô đang ở tuổi 33 , cô Sáu sinh con lúc cô mới 17 tuổi, chồng cô 40 tuổi làm nghề tài xế cho 1 cơ quan nhà nước, cảnh gia đình êm ấm, cô Sáu xinh đẹp mặn mà, dóc dáng cao ráo mà thân thể tròn trịa , cô có bộ mông thật hấp dẩn , no tròn căng cứng nặng nề bóng mướt vì cô thường mặc quần lảnh mỷ a đen bóng , khi cô mặc áo 2 dây ,ngực cô nở nang căng tròn đầy đặn, cô biết chồng cô rất thích, vì khi mặc quần lảnh ôm sát thân thể, mông đùi cô căng tròn bóng mướt, mổi bước đi của cô hai bờ mông no tròn nhai qua nhai lại làm cho chồng cô muốn ngộp thở, rạo rực, và khi đêm xuống là chồng cô xà vô ôm mông đít cô úp mặt vô hun hít say sưa mê mẩn, tiếp theo sau là một trận giao cấu điên cuồng.- Củng vì cô đẹp và hấp dẩn như vậy nên cô có con sớm.-