Bức tranh khoản thân 1
Tôi sắp sửa đóng cửa phòng triển lãm thì người thiếu nữ bước vào . Khi nhận thấy chỉ có tôi, ngồi ở chiếc bàn cuối phòng, nàng do dự, định trở ra . Tôi nhanh trí chào lớn :
Truyện sex người lớn, truyện sex cõi thiên thai dâm dục
Truyện sex người lớn, với đủ các thể loại: truyện sex loạn luân, phá trinh, hiếp dâm, ngoại tình, đụ tập thể, truyện les, bạo dâm…
Tôi sắp sửa đóng cửa phòng triển lãm thì người thiếu nữ bước vào . Khi nhận thấy chỉ có tôi, ngồi ở chiếc bàn cuối phòng, nàng do dự, định trở ra . Tôi nhanh trí chào lớn :
Cái chuyện câu điện lậu xảy ra hầu như nhà nào cũng có. Nhưng những ông ở điện lực chỉ dòm ngó nhà chị Liễu. Những lý do khác không bàn, nhưng không thể không nhắc là do nhà chị Liễu chỉ có ba mẹ con. Chị góa chồng, đứa con gái lớn còn đang học lớp 10, cậu con trai nhỏ đang học lớp 3. Lẽ ra hàng tháng chị phải trả rất nhiều tiền điện, do chị có một dãy phòng cho thuê, đàng này chị không tốn kém là bao, còn thu thêm ở những phòng này. Công ty điện lực không biết, nhưng anh đi ghi điện thì biết. Anh không làm gì được cac?nhàbên cạnh, nên có những chuyện bục mình, anh đều có ý đổ xô cho nhà chị. Chị vẫn bình thản, vì chị biết rằng cùng lắm chị sẽ sử dụng vốn tự có. Chính cái vốn tự có đã làm cho thằng Phong ở trọ chết mê chết mệt, chính nó đã gíup chị câu điện lậu từ cột điện trước nhà. Một lần đi làm về, nó nghe tiếng nước xối ào ào trong nhà tắm. Chỉ có thể là mẹ con bà chủ nhà. Nó nghĩ vậy. Nó mon men đến bên khe cửa. Nó nhìn vào, chị Liễu đang tắm. Chị mảy may không để ý, chị chà xà phòng khắp thân. Nó nhìn từ phía trước bụng, cố tình kiếm cái lổ lồn, nhưng không tài nào nhìn đuợc, họa oằn lắm mới nhìn được chùm lông đen ngòm, còn lại là phần bụng che khuất. Bụng chị quá to, che cả cái lồn, chỉ khi chị cuối xuống kỳ cọ đôi chân, thì lúc ấy nó mới nhìn được cái lồn một cách trọn vẹn. Nó quen con chị Liễu, nhưng chưa có dịp nào đè con nhỏ ra để coi, nên nó nghĩ đàn bà có con chẳng có cái lổ lồn là còn hấp dẫn chút chút.
Hắn không bao giờ thương yêu con vợ trẻ. Hể nhìn thấy cô ta là hắn phát cáu. Hắn có thích lấy cô ta đâu. Tại ba má hắn ở dưới quê hứa hẹn. Cô ta là gái quê, không đẹp không xấu, hiền lành, giỏi việc nội trợ, nhưng cô ngu qúa. Cái ngu đó mà làm hắn càng ngày càng ghét cô. Mới lấy nhau có một năm mà hắn muốn điên lên. Lâu ngày cái ghét cứ gia tăng rồi trở thành cái thù cái hận, đâm ra chuyện gì hắn cũng trút giận lên đầu con vợ nhà quê của hắn một cách vô lý. Hắn coi con vợ như một thứ công cụ tình dục, hay đúng hơn là một nô lệ tình dục. Mới đầu mỗi lần làm tình là hắn hành hạ và đánh đập con vợ cho hả giận, dần dần trở thành thói quen, lâu ngày hắn thấy thích thú, và bây giờ thì hắn có thể mang chứng bịnh bạo dâm rồi.
Rengggg reng … tiếng chuông báo hiệu tan trường, cái đám con gái nhốn nháo chạy tuôn ra cửa lớp, Vân lúc nào cũng từ tốn , cô bé làm gì cũng chậm hơn các bạn khác …
Từ lúc thằng Dũng tự (cu lớn) chơi được Thím Sáu là bắt trớn hai người trở thành đôi gian phu dâm phụ. Thím Sáu cũng đã gần bốn mươi mà thằng nhỏ thì mới học tới lớp mười. Từ dưới quê cha mẹ gởi lên tỉnh học và ở trọ người Chú họ xa, rồi trải qua thời lộn xộn nên đi qua Mỹ chung nhau. Chú Sáu khá lớn tuổi, lúc qua Mỹ làm nghề bồi bàn nên giờ giấc bất thường, nhiều khi nhà hàng có khách chú về nhà khuya lắc khuya lơ, tuy bộn tiền tiếp nhưng mệt nên đến nhà chỉ có lăn ra ngủ. Chính vì ham ngủ nên có chuyện. Còn thằng Cu lớn thì chưa tới tuổi làm phải đi học, tiếng Anh tiếng iết thì ấm ớ nhưng đi riết rồi cũng quen, ráng cho đến tuổi đi làm, vì luật xứ người nó vậy. Sau một thời gian ở Mỹ Thím Sáu thân hình đẩy đà ra, nhất là đôi mông căng cứng. Sau nầy được thằng cu lớn rờ b óp riết th ím đâm ra ghiền, lồn th ím thuộc lá vông vừa to vừa vồng hai miếng thịt mu phồng phốt pháp khép rẹp giữa cái khe chỉ khẻ banh ra là đã thấy nước nhờn ướt nhẹp.
Ngồi thư giãn trên ghế sa lông, hắn vừa xem phim vừa uống bia. Lúc đó vào khoảng 4: 30 chiều thứ năm. Bộ phim hắn đang xem là một bộ phim cấp III.
Bé Hoa cũng chẳng biết nó là con ai, chỉ biết là Hoa lớn lên ở Viện Mồ Côi. Những người thân của Hoa là những Dì Phước, hằng ngày tắm rửa thay đồ, cho nó ăn và dạy nó học. Đến năm 10 tuổi thì Hoa hiểu một cách mù mờ rằng cha mình là một người lính Mỹ nào đó. Còn mẹ là một người đàn bà quê mùa dốt nát ở một thôn làng hẻo lánh tận ngoài miền Trung. Hoa được sinh ra đời là hậu quả của một trận càn quét của lính Mỹ. Mẹ Hoa chạy giặc và bị vấp té vào gò mối. Thế rồi 9 tháng 10 ngày sau là Hoa được ra đời.
Phần 1
Mỗi khi về lại khu rẫy của gia đình ở Núi Nhọn, dù muốn dù không, Lợi vẫn không thể nào quên được mối tình loạn luân tội lỗi giữa nó và chị Ba Hường vào một đêm mưa gió bão bùng trong một căn chòi chăn vịt tại hồ Cá sấu ( sỡ dĩ người ta gọi là hồ Cá sấu vì nơi bờ hồ có một tảng đá dài hình dáng từa tựa con cá sấu, chứ không phải là trong hồ có cá sấu ).
Phần 1
Cái nóng tháng năm vùng Sơn tây có gió Lào thổi qua, cứ hừng hực như lò lửa. Chị Dậu đang ngồi ở cái phản gỗ, vạch yếm cho con bú. Chị mặc độc cái yếm mà củng mướt mồ hôi ra. Chị thả lỏng cái dây yếm, với cái quạt giấy quạt phành phạch, hơi gió lùa vào cổ, vào ngực làm chị dễ chịu một tí. Con bé nhả đầu vú không bú nữa. Mấy hôm nay nó bú ít, tại giời nóng, hay là muốn sốt mọc răng, làm cho bầu vú của chị cứ cương đau lên. Mà ngay cả lúc con bé khỏe mạnh bình thường, nó vẫn không bao giờ bú hết cả hai bên bầu sữa cương căng ăm ắp. Lần nào cũng phải nhờ thằng cu Ti bú nốt. Thằng Cu Ti là con chị Mùi, chị cả của Dậu, chị gửi nó ở với Dậu gần năm nay, vì chị điều đi công tác trong Nam. Dậu gọi với ra cửa:
Thầy Ogden kiểu cách xóa những câu hỏi bài kiểm tra trên bảng đen. Tiếng chuông tan học ngừng reo từ lâu. Ông thường ở lại một mình trong lớp những lúc như thế này, ông muốn có thời gian yên tĩnh để chấm bài. Đó là cách giải quyết tốt nhất, ông chấm điểm cho từng lớp trong những lúc nghỉ giải lao hoặc chuyển lớp, sau đó ông chỉ mất thêm độ nửa giờ để chấm số bài còn lại, sau đó thì ghi vào sổ điểm và về nhà nghỉ ngơi cuối tuần mà không phải bận tâm gì đến chuyện trường lớp. Một thầy giáo có nhiều bổn phận phải thực hiện, và đây là bổn phận được thực hiện nhanh nhất, gọn ghẽ nhất.
Từ ngày Hùng chết, Nguyệt sống ở vậy với 2 đứa con trai lớn Dũng và Cường cũng đã hơn 2 năm. Dũng thì là con ruột của Hùng với Nguyệt năm nay cũng 26 tuổi tướng tá cũng vạm vỡ tràn đầy sức sống, còn Cường là đứa con nuôi của Hùng và Nguyệt nhỏ hơn Dũng 1 tuổi. Cường thì thân hình không có gì gọi là đặc biệt chỉ là nó lai Tây mà thôi. Cũng chính nhờ có Cường nên cả gia đình được sang Mỹ theo diện con lai.
Phần 1
Mộng bản thân nó đã không phải là thật, mà là ảo. Thế thì ảo mộng sẽ là gì các bạn nhỉ?
Được anh bạn cùng đi tù về giới thiệu, lai còn hứa sẽ hết lời nói để bà chủ nhận tôi vào làm, tôi mừng quá đỗi. Vừa thất nghiệp mà chộp ngay được việc khác thì còn gì bằng, nên ba chân bốn cẳng tôi phóng tuốt về nhà khoe với vợ. Tôi hí hửng gọi um khi vừa vào tới cửa: mình ơi, mình hỡi.
Lên lớp Tám, một trong những môn học Lợi thích học và học giỏi nhất có lẽ là môn Hóa học, một môn học mới mà ở lớp Bảy, lớp Sáu không có. Do số tiết học ít hơn các môn học khác nên ở môn Hóa, trường cấp II Phước Lễ A chỉ có vỏn vẹn một cô giáo giảng dạy mà thôi ; đó là cô Thái Thị Mỹ Phụng, người gốc Long Khánh và cô theo chồng chuyển về sinh sống tại Bà Rịa này khá lâu. Năm nay, cô 32 tuổi, đã lập gia đình được chín năm qua và có hai thằng con trai sinh đôi thật kháu khỉnh nhưng do hoàn cảnh “cơm không lành, canh chẳng ngọt” nên gần bảy năm nay, sau khi li dị, cô đành phải sống trong cảnh phòng không gối chiếc còn chồng cô thì về Sài Gòn sinh sống với cả hai thằng con. Một mình cô thui thủi ra vào nơi căn nhà trệt nhỏ bé diện tích khoảng 60m2 ở đường Nguyễn Du, chỉ cách nhà Lợi một ngã tư và lố qua ngã tư thứ hai một chút, gần quán chè nổi tiếng Thanh Cảnh. Trong một tuần, vì trường chỉ có mỗi mình cô dạy Hóa nên sáng nào cô cũng đều thướt tha trong tà áo dài đến trường để giảng dạy cho các em học sinh, trong đó có lớp 8P3 của Lợi.
Chiếc Lanos màu trắng nhá đèn xi-nhan từ từ rẽ phải rồi đậu xịch trước cửa vũ trường lớn trên đại lộ ở thành phố HCM,cửa xe hé mở trên xe bước xuống hai thanh niên súng sính trong bộ vó đắc tiền ,một thanh niên búng điếu thuốc thành một vòng cung rất đẹp đảo mắt nhìn xung quanh rồi ngông nghênh bước vào cửa ánh mắt phớt lờ anh chàng gác cửa vừa gật đầu chào vừa dang tay mời vào.
Năm đó tôi vừa tròn 20 tuổi, là sinh viên năm thứ hai Đại học Bách Khoa. Tuy không đẹp trai lắm nhưng trời lại phú cho tôi cái khiếu ăn nói….và cũng cho tôi cái số đào hoa. Chúng bạn nhiều đứa cứ hay ganh tị với tôi về khoản đào hoa…..chúng hay nói “thằng Cường này ngó chẳng hơn ai mà sao mấy em cứ đâm bổ vào nó,..không biết nó có ngãi hay sao ?”.
Darren Collins nhìn xuyên qua ô cửa kính từ phòng mình. Phía dưới lầu, từ ngoài cửa, em trai sinh đôi của Darren là Marc, đang vừa dằn trái bóng rổ vừa đi xuyên qua sân vườn vào nhà. “Đồ khốn khiếp!” Darren thầm nói một cách bực dọc trong lúc thằng em trai dằn bóng lên xuống. Chiếc đồng hồ mới cáu phản chiếu ánh nắng lấp lánh là món quà sinh nhật lần thứ 18 mà bố mẹ tặng cho Marc. Cái đồng hồ Eclipse đó rõ ràng là đẹp hơn hẳn cái Sunfire của Darren.
Tôi dọn đến thành phố Phoenix ở chung với chị Hằng và anh Sơn lúc tôi vừa ra trường đại học. Chị Hằng là chị thứ tư và anh Sơn là chồng của chị. Nghe anh Sơn nói ở thành phố đó dễ kiếm việc làm, và sẵn tiện ở gần chị Hằng luôn nên tôi đồng ý ngay. Lúc đầu tôi chỉ định ở chung với anh chị vài ba tháng đến khi tôi tìm được việc làm, nhưng anh chị khuyên tôi ở lại chung cho vui và dành dụm tiền để trả tiền học. Thấy anh chị thương mình tôi cũng cảm động và đồng ý ở chung với anh chị.
Con đường đất trỡ nên lầy lội, trơn trợt sau cơn mưa đêm qua. Mười Bầu ỡ trần, quần đùi đen cuộn tròn hai bên hông, làm giữa háng hắn nỗi lên một đống thịt. Hắn đi siêu vẹo, ma men tràn ngập trong người. Hắn nhậu suốt đêm với các chiến hửu. Cũng tại cơn mưa quái qũy, lẽ ra hắn đã về, nhưng rồi đành phãi ỡ lại chờ tạnh cơn mưa. Về đến nhà, hắn đão mắt nhìn quanh, không thấy vợ con hắn.
Hôm qua tôi xuống khu Phuớc Lộc Thọ chơi, gặp một anh bạn thân, cùng ngồi uống cà phê bụi đời gần chỗ đường Moran, được anh bạn kể cho nghe một chuyện loạn luân có thực. “Tao mà kể láo với mày, dù chỉ sai một chi tiết thôi, tao sẽ hộc máu chết ngay. Tại sao tao phải kể láo. Kể láo mất sướng! Tại sao tao thích kể cho mày nghe. Có lẽ tao… có bệnh thích kể chuyện dâm” Anh bạn tôi đã nói vậy trước khi kể. Nhìn đôi mắt anh ta, tôi tin chắc chắc anh ta sẽ kể thật. Hôm nay về nhà, tôi không thể nhịn được, nhất là sau khi mở email ra, thấy có rất nhiều bạn, nhất là các bạn ở Việt Nam, hỏi tại sao tôi không viết truyện dâm nữa, nên tôi ngồi vào bàn đánh máy ngay. Lần này tôi không dài dòng và dùng những từ kín đáo như trước nữa, anh bạn nói sao thì tôi cứ y như thế mà kể.
Chuyện bắt đầu từ lúc cô Nghiêm được đổi về làm cô chủ nhiệm của lớp tôi. Tôi, một nữ sinh chỉ giỏi về Toán, rất kém Văn, và cô dạy môn Văn nên tôi không bao giờ được lọt vào “mắt xanh” của cô suốt học kỳ I qua.
Nữa khuya đang ngủ ngon giấc,Thu Hạnh giật mình,vì có bàn tay nào sờ vào chân mình.Cảm giác kinh hải len nhanh vào trong trí óc,mơ hồ,khuấy động.Bàn tay xoa xoa nhè nhẹ trên bắp đùi nàng,từ từ lên tới đôi mông,vì nàng nằm nghiêng,quây về phía bên trong.Nhà chẳng có ai!?.Những đứa con nàng đang nằm ngủ trong phòng chúng nó.Chồng nàng đi công tác cho hãng ngày mai mới về. Ai!?..Nhưng trong một thoáng giây nàng đã nghĩ ra: A! đúng rồi…!Chỉ còn có thằng nhỏ hàng xóm tên Lộc mười bảy tuổi, con ông bà Châu ở xa vài lốc nhà của nàng.Bố mẹ nó đi vacation tuần tới mới về.Chỗ đồng hương ở xứ Mỹ với nhau nên thân nhau là chuyện thường.Ơ quận hạt fairfield nầy đâu có bao nhiêu nhà Việt Nam tị nạn.Ngày hôm nay trước khi chồng nàng đi công tác cho hãng,đã gọi nó sang nhờ sửa lại cái hàng rào.Sau đó hai đứa con của nàng bé Ti năm tuổi và bé Tuân mười tuổi,cứ đòi anh Lộc ngủ lại nhà,vì bố mẹ Lộc đã đi chơi xa.Thu Hạnh năm nầy ba mươi tuổi,còn chồng nàng gần năm mươi,nên đối với Lộc hắn gọi vợ chồng nàng là cô chú.