Đụ nát lỗ lồn mợ chủ
Phần 1
Truyện sex người lớn, truyện sex cõi thiên thai dâm dục
Truyện sex người lớn, với đủ các thể loại: truyện sex loạn luân, phá trinh, hiếp dâm, ngoại tình, đụ tập thể, truyện les, bạo dâm…
Phần 1
Vào tuổi 13 Cu Long trông lớn hơn đám bạn cùng tuổi. Năm 1973 chiến tranh vẫn quanh đây. Vài năm nữa nếu hắn thi rớt tú tài thì đi lính. Miền Nam Việt vào những năm sau nầy chiến cuộc sôi động mãnh liệt ở thôn quê, nhưng các thành phố vẫn sinh động bình thường. Cu Long vẫn cắp sách tới trường. Như trăm ngàn thằng nhải khác là nó tới tuổi dậy thì, tuổi thấy vú, mông, đàn bà hây hẩy là lòng thấy nôn nao kỳ lạ. Trong xóm hắn có chị Tuyên con ông bà Năm hàng xóm lớn hơn nó vài tuổi. Chị Tuyên học tới lớp mười, không học thêm, xin đi dạy trẻ con lớp vỡ lòng. Chị Tuyên có sắc đẹp, trông khoẻ mạnh, mái tóc dài, khuôn mặt thanh tân hơi nghiêm (Dầu gì cũng cô giáo) ngực nhô cao sau áo dài, thân hình cân đối. Mỗi ngày chị đi đi về về có rất nhiều cây si trồng chung quanh, chàng nào cũng muốn xin tí tình yêu. Nhưng không thấy ai được. Trong số đó có Cu Long nhưng không ai để ý, vì hắn còn nhỏ, với laị là hàng xóm nên chị Tuyên tự nhiên với nó hơn.
– Ê, đi chơi đĩ không thằng kia làm gì đứng mơ mơ màng màng nhìn em nào đó ?
Những ánh đèn sân khấu sáng loá hắt từ bốn phía làm nổi bật người con gái đứng giữa sân khấu, những hạt cườm long lanh muôn màu đính trên váy phản chiếu lại thứ ánh sáng lung linh ấy như thể đang dát một vầng hào quang xung quanh người ca sĩ. Phía bên dưới, đám khán giả như phát cuồng nhảy điên loạn theo nhịp bài hát, theo tiếng hát cao vút đầy sức sống của Hiền Mai. Ở cái đất Sài Gòn này, người ta có thể lăng xê một ngôi sao của công nghệ showbiz với một tốc độ chóng mặt, chỉ mới một năm trước thôi, Mai chỉ là một con bé nhà quê từ miền Trung vào kiếm cơm lạc lõng giữa mười triệu người nơi này thì nay khắp nơi người ta nhắc đến cô, poster, áp phích dán nhiều chi chít đủ làm cho từ một ông già đến đứa trẻ nít quen thuộc cái nụ cười trong trẻo ngây thơ của cô trong những tấm hình quảng cáo.Bài hát đi dần đến những nhịp dồn dập ở cao độ đến chóng mặt, khán phòng chìm trong tiếng hò reo và tiếng nhạc, không khí ngột ngạt càng bị đốt nóng vì những fan hâm mộ Hiền Mai đứng dưới. Người ta hét tên cô, hát theo cô, tiếng những bước chân dậm thình thịch của đám người chen chúc nhau hướng nhìn lên sâu khấu. Buổi biểu diẽn cứ phải kéo dài hơn dự kiến, thoạt đầu là một, sau đó là hai bài, rồi thêm nữa, cứ mỗi lần cô định chào khán giả và kết thúc chương trình thì bên dưới lại có những tiếng hô đến khản giọng yêu cầu cô hát thêm, rồi cô lại hát thêm nữa, mãi cho đến khi người phụ trách phòng trà phải bước ra kết thúc chương trình. Hiền Mai rút lui vào trong sân khấu trong những tiếng hoan hô có, la ó có của đám khán giả vừa bị cô làm cho phát cuồng, họ coi cô như một thần tượng sống, họ tôn thờ cô.
Sau khi bị Thu Thủy hành hạ vì chuyện Tuyết Lê, tôi tính gác cu quy ẩn, không còn đi hành lạc giang hồ nữa. Không ngờ trời vẫn chưa tha, bắt tôi phải trả thù dân tộc trước khi về hưu.
Phần 1: Khởi Đầu Cơn Ác Mộng
Chẳng bao lâu, chỉ còn vỏn vẹn hai tuần nữa là bước vào năm học mới, Lợi lại phải lao vào chuyện chuẩn bị quần áo, sách vở ; do vậy nó tạm quên đi được hai mối tình loạn luân tội lỗi cùng hai người chị ruột của nó, đó là chị Sáu Minh nhu mì đang ở bên Đài Loan và chị Ba Hường xinh đẹp thì ở khu rẫy của gia đình tại Núi Nhọn, Láng Dài, Đất Đỏ. Tinh thần và tâm trạng Lợi vừa hoàn toàn được ổn định thì một biến cố rất quan trọng lại tiếp tục xảy ra với nó, khiến nó dù muốn dù không vẫn không thể nào né tránh được. Số là thành viên trong gia đình nó có sự thay đổi. Chị Hai Hảo của nó, con đầu trong gia đình, từ trước đến giờ, chị sống ở Vũng Tàu cùng với chồng và đứa con gái 3 tuổi ; nay vì xảy ra sự việc chị cùng chị Ba Hường mở đầu hụi, vỡ nợ khiến bố mẹ phải đành gả bán chị Sáu Minh qua Đài Loan để cứu vớt hai bà chị ngang tàng, hơn nữa do chồng chị bán nhà bỏ chị ra đi không nói lời từ biệt nên chị cùng bé Hiếu – con chị đành phải quay về nương tựa bố mẹ cùng các em mà thôi. Vì bé Hiếu, một bé gái dễ thương lanh lợi nên dù rất giận chị Hảo, bố mẹ Lợi cũng đành phải chấp nhận cưu mang mẹ con chị.
Đối Với chị Khanh, từ khi lấy chồng tới bây giờ chị được tự do đủ mọi thứ. Tự do ăn mặc, tự do ăn uống, tự do mua sắm, tự do bạn bè, tự do cá nhân, tự do tư tưởng, kể luôn tự do sinh lý tình dục, nên chị rất hạnh phúc bên người chồng mà chị cho là xứng đáng nhất hành tinh. Tự do ăn mặc, có nghĩa là chị Khanh mua mặc gì ông chồng cũng tán thưởng dù là những bộ quần áo mềm mại bó cứng rất khêu gợi hay ngắn cũn khoe của cho người ta nhìn chằm chằm vào vú vào háng mà ông chồng còn hãnh diện khen nói chị có thân hình đẹp mới khoe.
Không ai biết rỏ về nó, chỉ biết nó là một người lùn từ Quãng Nam vô Sài Gòn kiếm sống. Nó khoảng 18 – 19 tuổi mà chỉ cao gần một thước. Hai chân và hai tay ngắn củng. Cái đít thì bự như cái nồi. Tuy nhiên nó có một gương mặt dễ thương của một dứa con nít. Không ai biết nó tên là gì, cứ gọi nó là con chim cánh cụt.
Không biết dòng sông Trẹm đã có tự bao giờ và cái tên ngồ ngộ do ai đặt ra mà mỗi lần nhắc tới thì nghe nó có vẻ quen thuộc với gia đình tôi cũng như bao dân làng đã từng gắn bó với nó suốt hàng thập kỷ. Nước sông biên biếc vẫn êm đềm chảy như gợi tả cuộc sống ấm no thái bình của làng Thái Bình. Trên trời từng cụm cụm mây lướt trôi lướt trôi lờ lững kéo nhau về phía mặt trời sắp lặn. Vài cánh én chao qua liệng lại trên không, tiếng lá cành xào xạc phát ra từ hàng dương liễu bên đường dường như làm cho buổi chiều nay thật thơ mộng ghê hồn.
4h chiều ở Mahattan thật là đẹp. Christian – cậu bé mồ côi vẫn hay ra chỗ bến xe bus, ngồi ngắm đường phố. Ngắm những người đi qua đi lại trên phố và tự hỏi không biết ai trong số những người ở đây nhận nuôi Chris. Đã biết có bao nhiêu người bạn ở cùng phòng với Chris tại cô như viện ở đây đã được nhận nuôi vậy mà nay Chris đã 13 tuổi rồi mà Chris vẫn còn ở đây. Nó phải ở đây đến bao giờ. Các cô ở cô nhi viện rất tốt với Chris nhưng Chris vẫn thèm khát một gia đình hay một người thân nào đó để chỉ yêu một mình nó, chăm sóc một mình nó thôi. Và nó cũng chỉ yêu một người duy nhất mà thôi.
Tiếc thay cây quế giữa rừng.
Chồng già vợ trẻ hay là vợ già chồng trẻ là những tình huống thật thú vị trong cuộc sống lứa đôi. Mong độc giả tìm được những giây phút thư giãn sau những ngày làm việc căng thẳng.
Cứ mỗi thứ bảy, hai giờ đồng hồ… Đã một tháng trôi qua, ngồi trước tấm bố trắng tinh khôi, cầm cái palette đã nặn đầy màu trên tay, cô gái làm mẩu nằm trần truồng trên cái giường trải drap trắng muốt… mà sao trong đầu nó trống rổng không có một tí cảm hứng nào, nó phân vân không biết phải vẽ thế nào. Hiện thực, trừu tượng, lập thể, siêu thực. Mạnh hay nhẹ. Trưởng hay thứ. Nó chỉ biết cái nó muốn là một bức tranh khoả thân, một cô gái hết sức thánh thiện, cái thánh thiện tồn tại trong mỗi con người mà ai ai cũng có. Nó từng học, từng vẽ biết là bao nhiêu cô gái khoả thân rồi, từng đường cong… cái cổ, cái bầu vú, cái eo, cái bụng, cái mông, cái đít. Cái đùi. Lớn, vừa, nhỏ. Gấy ốm, vừa người, mập mạp nó thuộc như cháo! Vậy mà không biết tại sao bây giờ nó lại phân vân không biết phải vẽ như thế nào. Cái nó muốn là một con người có da có thịt, cái da cái thịt của một con người hết sức trần tục, hết sức khêu gợi cái lòng ham muốn nhục dục của con người, cái nó muốn là một tinh thần thánh thiện, một cái trong sáng vô tư, trong sạch tinh khiết tồn tại trong bất cứ con người nào… Tất cả đều tồn tại trong một thể xác hết sức trần tục…
Ngọc nhớ lại ngày xưa mình lấy chồng… Anh ấy hiền như cục bột. Thông minh, hoà nhã, ít nói… không uống rượu, không bài bạc, không đua đòi… có gì hơn kia chứ !… Cô nhớ lại, ngày xưa đi chơi… không bao giờ anh ấy sàm sở, không bao giờ mó máy bậy bạ… chính cái nghiêm túc đó đã chinh phục cô… chính cái hiền như cục bột của anh ấy mà ai trong nhà cũng thích…
Tôi và Kim đi vào rạp Rex. Kẻ đi trước người đi sau. Nhưng khi bước hẳn vào rạp chiếu bóng, tôi nắm kéo Kim theo tôi. Minh Kim vẫn để yên cho tôi dẫn đi. Tôi tìm mãi mới được 2 ghế trống ở hàng ghế giữa. Khi ngồi xuống, Kim kéo tay tôi ra : “sao nắm tay Kim hoài vậy ?”. Tôi cười: “sợ Kim lạc!”
Vào một sớm mùa hè, khi con nắng vừa chấm ngang màn cửa sổ, xuyên qua những đường kẻ chiếu thẳng vào mặt tôi. Tôi vươn vai và hít một hơi thật dài để thưởng thức cái không khí tươi mát của buổi sớm mai. Thật khoan khoái quá! Đêm qua tôi ngủ một giấc ngon lành không mộng mị…
Tôi năm nay mới có 17 tuổi. Tháng trước co một kỷ liệm hay chính xác hơn là một sự việc mà tôi không thể nào quên được. Đó là một hôm thứ 7 tôi được về quê chơi. Chuyến đi đó khá dài vì nhà tôi cách quê tân 60 cây số. Khi về đến bến xe ngươid ra đon tôi không phải là ông hay là bà hay bất cứu người nào khác và là chị Nhung, Người chị đã sống với tôi 7 năm trước. Hồi đó chúng tôi chưa biết gì hơn nưx nhà lại chật lên hai chị em chúng tôi phải nghủ chung với nhau. Chị Nhung hơn tôi có 5 tuổi lên hai chị em chơi với nhau khá thân. Khi xuống xe tôi nhìn mãi mới nhận ra chị. Còn chị thì không nhân ra tôi vì tôi khác hẳn so vơi 7 năm về trước.
18 tuổi. Ông bố thúc như đánh giặc: Dẹp, dẹp hết, không học hành gì sất. Thế đủ rồi, sách vở ích gì cho buổi ấy, thế là cu cậu bỏ học quách. Nói nào ngay, cu cậu cũng chán học đến tận cổ rồi, song cứ phải vờ để cụ không chửi. Cậu năn nỉ bố: Cho con đi trường thêm ít lâu nữa, con đang thích mà. Thế nhưng ông cụ nhất định mắng át đi: Học cái củ khẹc, bỏ, bỏ tất, về nhà, bố dư sức nuôi mày đến mấy đời, học làm cóc gì, tao có cần học đâu mà vẫn cứ giàu ú ụ.
Tôi là một kỹ sư, hiện đang cư ngụ ở quận 2, Thành phố Hồ Chí Minh. Cách nay gần 1 năm, tôi quen và yêu một cô giáo tên là Nguyễn Thị Phương Ngọc, hiện đang dạy một trường tiểu học ở An Lạc và sống trong một nhà trọ trên đường 2A thuộc khu dân cư Hùng Vương, quận Bình Tân.
“Xin lỗi bà. Ông chủ đang bận tiếp khách hàng, tôi không dám làm phiền ông. Tôi sẽ trình ông chủ để gọi lại bà sau khi ông hết bận. Kính chào bà” Trả lời bà chủ xong, Mạnh mỉm cười gác điện thoại. Khách của ông chủ không phải là khách hàng mà là cô nhân tình của ông.
Mười năm, phải! Mười năm rồi còn gì! Năm nay tôi đã trở thành một chàng trai thanh niên không kém. Trên con đường khá quen thuộc dẫn tới nhà, tôi bước trên đường vắng teo không một bóng người.Vai vác ba lô, chân mang giày lính, tay tôi xách theo khẩu súng trường đã gắn bó với tôi suốt 10 năm qua, thong thả tôi rảo bước về nhà. Nếu tôi không lầm thì lúc này trời cũng đã khuya lắm rồi, chắc cũng cỡ đâu 11 hoặc 12 giờ khuya rồi thì phải. Bước tới trước căn nhà quen thuộc của mẹ con chúng tôi đã bao nhiêu năm đùm bọc, hồi hộp trong lòng tôi đưa tay lên nhẹ gõ cửa. Tôi tưởng chừng mẹ tôi, nếu như gặp tôi lúc này chắc là phải vui mừng khôn xiết. Tôi sẽ ôm chầm lấy mẹ tôi và em gái tôi, sẽ khóc lên một tiếng thật lớn cho thoả dạ mong nhớ quê nhà, thương nhớ mẹ và em gái.
Ngọc Quỳnh là một cô bé rất thông minh. Từ bé cô đã học rất giỏi nhiều môn, từ những môn yêu thích của những em nữ sinh như Tập đọc, Chính tả (ở cấp Tiểu học), Tập làm văn, Tiếng Việt, Nhạc, Họa (ở cấp Trung học cơ sở) cho đến Văn, Ngoại ngữ, Hóa học (ở cấp Phổ thông trung học), sau này môn nào cô cũng giỏi cả. Năm học lớp 9, Quỳnh được đi thi học sinh giỏi cấp thành phố môn tiếng Anh và giành được giải nhất với số điểm 9,5/10. Trường và lớp Quỳnh đang học đều rất tự hào về cô học trò nhỏ của mình. Bố mẹ cô bé cũng rất tự hào với hàng xóm khi có được cô con gái xinh xắn giỏi giang. Quỳnh xinh lắm, không như quy luật muôn thuở là con gái mà học giỏi thì xấu, Quỳnh vừa học giỏi vừa xinh xắn, đáng yêu. Vì quá tự hào về con gái mình mà bố mẹ cô bé không hay kèm cặp cô như nhiều bạn bè cùng lứa tuổi, hai ông bà cho rằng với một cô con gái ngoan ngoãn, có suy nghĩ như Quỳnh thì không cần phải rèn dũa nhiều như những đứa trẻ ngỗ nghịch cùng độ tuổi. Hai người yên tâm với công việc kiếm tiền.
Hôm nay thằng Bờm về quê thăm bà ngoại.. tên thật của nó là Hùng…nhưng hồi bé nó ngây ngô lắm lên bà ngoại gọi yêu nó là thằng Bờm của bà.
Vì là sinh viên sư phạm cao đẳng thế cho nên mới bước vào trong năm thứ hai tôi đã phải đi thực tập rồi. Cũng rất may mấy tháng vừa qua tính nhát gái của tôi đã được chữa khỏi hoàn toàn. Không chỉ vậy mà bản thân tôi bây giờ có thể khẳng định mình là một thằng nhát gái. Không chỉ có vậy với những kinh nghiệm phá trinh đến bốn cô gái tuổi 16 thì tôi càng bạo gạn hơn nhiều.