Nàng Ngọc dâm đãng
– Sụyt. Đừng lớn tiếng qúa, ổng nghe…
Truyện sex người lớn, truyện sex cõi thiên thai dâm dục
Truyện sex người lớn, với đủ các thể loại: truyện sex loạn luân, phá trinh, hiếp dâm, ngoại tình, đụ tập thể, truyện les, bạo dâm…
– Sụyt. Đừng lớn tiếng qúa, ổng nghe…
Phần 1
Buổi trưa hôm ấy là lần đầu tiên mà Nguyễn thị Diệu Phương, lớp trưởng gương mẫu của 12A1 trường phổ thông trung học Phú Nhuận trốn học. Cô bé lấy cớ đau đầu xin nghỉ hai tiết cuối để đạp xe thẳng về nhà. Từ nhiều ngày nay mẹ đi vắng, Diệu Phương đã phải vừa học vừa lo cơm nước hầu hạ một người chị tàn tật khó tính nên hôm nay thật sự nghe kiệt sức.
Tôi và Kim đi vào rạp Rex. Kẻ đi trước người đi sau. Nhưng khi bước hẳn vào rạp chiếu bóng, tôi nắm kéo Kim theo tôi. Minh Kim vẫn để yên cho tôi dẫn đi. Tôi tìm mãi mới được 2 ghế trống ở hàng ghế giữa. Khi ngồi xuống, Kim kéo tay tôi ra : “sao nắm tay Kim hoài vậy ?”. Tôi cười: “sợ Kim lạc!”
Không có tuần nào mà chúng tôi lại bỏ xót những chuyến đi chơi đầy thú vị , nhất là vào mùa hè này . Bạn tôi “Huy” một người rất rành về những kỹ thuật tình dục , từ lý thuyết tới thực hành , đối với Huy tôi chỉ là một thằng nhà quê không biết một tí ti gì về con gái cả,
Đời sống ở Mỹ có những cái khác ở bên nhà, có những cái khác khó chịu vì lạ nước lạ cái, nhưng cũng có những cái khác thích thú, như chuyện thằng tôi với bà chị vợ. Khi còn ở bên nhà bà chị hay tìm bắt lỗi em út và ít thân mật với thằng em rể. Nhưng khi qua Mỹ định cư, chị dâu hay nói chuyện với tôi hơn, mỗi khi có chuyện vui buồn, khi có chuyện với chồng con, v. V. Và dĩ nhiên từ chỗ thân mật đi đến chuyện tình dục không có mấy bước!
Một cuộc tình gắn liền với cái chết được báo trước mang theo xuống cửu tuyền biết bao nhiêu nỗi niềm bâng khuâng, xót xa vì nhung nhớ lẫn lộn nuối tiếc khôn nguôi khiến cho trái tim nhanh chóng rạn nứt, nát tan, đấy chính là cuộc tình nồng nàn, thắm thiết mà Lợi – nhân vật chính của chúng ta – trao cho chị Kim Anh, người chị ruột cùng cha khác mẹ với nó.
Cái nóng của tối nay thật là khó chịu, tôi đã tắm hai lần rồi mà vẫn chưa thấy mát. Ngày mai là thứ Hai, là bắt đầu một tuần của kỳ thi cuối niên khóa. Mấy hôm nay tôi cứ lo nghĩ tới cơ thể tôi đang có vấn đề, nên giờ này ngồi ở đây tôi vẫn chưa có một chữ trong bụng để làm vốn.
Paul và Dan đi leo núi. Cả hai dự định sẽ về nhà đúng ngày 24 để đón Giáng Sinh. Nhưng cơn bão tuyết khiến họ phải lưu lại ở vùng nghỉ mát đó. Cả hai khám phá ra được những khía cạnh mới lạ của người bạn thân của mình… Paul và Dan đã có một đêm Giáng Sinh tuyệt vời nhất!!!
Tôi bắt đầu rình phòng tắm của nhà kế bên năm tôi 16 tuổi, khi lần đầu tiên tôi cảm nhận được cái cảm giác tê tê khi một bầu vú căng tròn, nóng ấm dựa vào người, dù chỉ là qua làn áo mỏng, dù chỉ là chạm vào vai: Đêm đó tôi đang đàn cho chị hát, trong một lúc thả hồn theo tiếng nhạc, chị đã choàng tay qua vai tôi, chị thì không bận áo ngực còn tôi thì ở trần, chỉ có vậy thôi nhưng tôi nhất quyết khám phá cho ra cái gì ẩn dấu qua lần áo mà? Phê dữ vậy.
Bố của Lợi có một người anh ruột tên là Dương vào năm 1954, tập kết ra Bắc và cưới vợ ở Hà Nội.
Phần 1
Yến Như sốc lại cặp vú qúa cỡ thợ mộc nằm trong bộ đồ y tá trắng toát. Phải nói là Yến Như đẹp thật nhưng có cái tội hơi dâm đãng, chỉ cần nhìn vào cái cặp mắt long lanh, lóng lánh ướt át dưới làn mi cong cong đậm tè là biết con nhỏ này dâm hết chỗ nói. Nhưng cũng tội, con nhỏ thường hay liếc mắt đưa tình với các chàng bác sĩ trẻ tuổi nhưng đều bị từ chối không thương tiếc. Nhưng nó không bỏ cuộc vì nếu vớ được một anh chàng bác sĩ trẻ thì cuộc đời của nó sẽ lên hương như diều gặp gió vì đa số các chàng bác sĩ trong bệnh viện 7C này đều là những chàng trai con nhà giàu, học giỏi lại đẹp trai. Người Yến Như thường mơ ước đến là bác sĩ Tùng bên khoa nội khoa, một bác sĩ trẻ đẹp trai lại tế nhỉ và rất nổi tiếng trong bệnh viện.
Điện thoại reo. Đó là Trường gọi. Khi tôi đặt máy xuống, tôi cố nhớ lại lý do vì sao chúng tôi đã mất liên lạc. Trường, tôi và Xuân ngày xưa rất thân thiết với nhau. Vợ chồng chúng tôi luôn ở bên cạnh nó mỗi khi nó gặp trục trặc với các cô gái. Phải đến ba năm nay chúng tôi không có liên lạc với nó.
Phần 1
Phương một tay vén áo lên, một tay tuột quần xuống trước cặp mắt hau háu của một vị khách. Bên ngoài om sòm tiếng của dân nhậu tâng bốc nhau. Quán này do bốn chị em Phương dựng lên, lấy cái tên nghe ngọt ngào đượm tình quê mà đập vào thị hiếu của khách làng chơi. Quán “4 chị em” được dựng lên tại Đồi Vải, thuộc thôn Kim Tỉnh, xã Trung Thành (huyện Phổ Yên, Thái Nguyên).
Cần và Kiệm là hai người bạn chí thân. Họ cất tiếng khóc chào đời cùng một ngày, trong cùng một nhà bảo sanh. Gia đình Cần và gia đình Kiệm ở trong cùng một dẫy phố. Cần và Kiệm cùng học một trường từ Tiểu học đến Trung học.
Đang thiu thiu ngủ ở cái võng mắc đầu hè thì tôi nghe tiếng thằng Tiến gọi:
Sáng nay trước khi con gái đến lớp, bà Cần dặn con:
Chị Mân dáng người đẹp, từ khuôn mặt tóc tai thân hình cân đối mượt mà hấp dẫn. Nhưng có điều chị ít nói nên ít ai làm thân. Giống như tất cả người đàn bà khác, chị có chồng có con, hiện định cư tại Mỹ.
Tôi đả 30 tuổi và đả có gia đình với một đứa con. Gia đình tôi êm ấm trên mọi phương diện. Nhờ có một công việc khá tốt trong một công ty lớn nên đồng lương của tôi cũng có thể nói là hơn người. Vợ chồng chúng tôi mua góp được một căn nhà tuy xa trung tâm một chút nhưng cũng đầy đủ tiện nghi. Khi chị Tuyết, chị vợ của tôi được điều động về thành phố để dạy ở trường trung học quận thì vợ chồng chúng tôi mời chị về ở chung với chúng tôi trong giai đoạn đầu. Vân, vợ tôi rất quí chị Tuyết mặc dù chị đả gần 40 tuỗi. Chị Tuyết vẫn ở độc thân và có lẻ vì vậy mà chị rất nghiêm, ít đùa giỡn. Lúc đầu thì tôi không ưa cái vẻ lạnh lùng nghiêm khắc của chị vì tánh vợ chồng tôi hay đùa nghịch vô tư đôi lúc làm chị khó chịu. Tôi nói với chị :
Thắng uể oải ngẩng đầu lên nhìn qua cửa sổ ra khu vườn trống cằn cỗi đang nằm im lìm dưới cái nắng hè chói chang của miền bắc Texas. Một vài cuộn cỏ khô lăn nhẹ xào xạc càng tăng vẻ tỉnh lặng của một làng nhỏ. Quyển sách bệnh lý Harrison dầy cộm mở trước mặt. Anh thấy tất cả cái chán ngán phải quay trở lại với sách vở, cũng chỉ vì miếng cơm manh áo!
Thằng Sung đã định cư ở xứ Hòa lan.
Đang tắm ngon ơ bà Tám nghe tiếng chuông điện thoại reo vang, bà lẩm bẩm:
Không biết dòng sông Trẹm đã có tự bao giờ và cái tên ngồ ngộ do ai đặt ra mà mỗi lần nhắc tới thì nghe nó có vẻ quen thuộc với gia đình tôi cũng như bao dân làng đã từng gắn bó với nó suốt hàng thập kỷ. Nước sông biên biếc vẫn êm đềm chảy như gợi tả cuộc sống ấm no thái bình của làng Thái Bình. Trên trời từng cụm cụm mây lướt trôi lướt trôi lờ lững kéo nhau về phía mặt trời sắp lặn. Vài cánh én chao qua liệng lại trên không, tiếng lá cành xào xạc phát ra từ hàng dương liễu bên đường dường như làm cho buổi chiều nay thật thơ mộng ghê hồn.