Cô gái đến từ trong mơ
– Ê, đi chơi đĩ không thằng kia làm gì đứng mơ mơ màng màng nhìn em nào đó ?
Truyện sex người lớn, truyện sex cõi thiên thai dâm dục
Truyện sex người lớn, với đủ các thể loại: truyện sex loạn luân, phá trinh, hiếp dâm, ngoại tình, đụ tập thể, truyện les, bạo dâm…
– Ê, đi chơi đĩ không thằng kia làm gì đứng mơ mơ màng màng nhìn em nào đó ?
Đỗ Sinh là học trò, quê ở Phủ Lưu, Hà Nam, chàng lên kinh dự thi kỳ thi năm nay, gia cảnh nhà Sinh khá sung túc nên cha mẹ chàng cấp cho chàng một số tiền kha khá và cho phép chàng lên kinh sớm gần một năm để có dịp làm quen với không khí đô thành và giao lưu với các bạn cùng thị Sinh mang theo một tiểu đồng nhỏ gánh hành lý, hai thầy trò cùng lai kinh.
Căn nhà ở đường Hazard và Ward bỗng nhộn nhịp vào một ngày mùa thu của tháng 10 năm 93. Tôi cùng với Ba Mẹ và một đứa em trai định cư qua Mỹ… Anh tôi tên Tuấn và vợ anh ấy tên Thúy ra phi trường đón chúng tôi về nhà… cuộc sống rất là vui vẻ trong những ngày đầu tiên, mặc dù chúng tôi còn nhớ tới quê nhà.
Từ ngày được giám đốc sở cất nhắc lên chức phòng Nhì, cô Tám hết còn lo chuyện phải thức sớm, lăng xăng vệ sinh, trang điểm để đến chỗ làm kịp giờ nữa. Cô tự tung tự tác, muốn nằm thì nằm, muốn lăn lóc thêm giữa nệm ấm chăn êm thì cũng chẳng ai thúc giục hay la rầy cô nữa.
Tốt nghiệp Trung học, tôi nộp đơn vào đại học. Tháng tám tôi chào biệt gia đình để tiếp tục con đường tương lai…
Tôi và Hằng kết hôn cũng đã được gần bốn năm. Hai vợ chồng làm trong một công ty về truyền thông nên công việc cũng tương đối bận. Tuy nhiên thì hai vợ chồng cũng thường xuyên có những buổi nghỉ cuối tuần khá dài.
Chào tất cả những ai đang theo dõi truyện của tôi. Hôm nay tôi sẽ đưa các bạn đến một câu chuyện khá hấp dẫn. Nói về cuộc phiêu lưu tình ái với các bạn học của mình. Các bạn chắc thắc mắc nhân vật chính là ai. Xin thưa đó không phải một người xa lạ cho lắm. Đấy là Hưng. Nếu bất kỳ ai theo dõi sẽ nhận biết đó là nhân vật chính của khá nhiều câu chuyện của tôi rồi.
Bạn có bao giờ mát – xa cho người yêu? Tôi chưa bao giờ nhưng đọc qua một bài báo nói về nghệ thuật mát – xa có tên là “Yoni Mát – xa”, tôi quyết định dịch ra để chia sẻ nó với các bạn. Được biết Yoni mát – xa làm cho đời sống tình dục thêm phong phú, mang sự gắn bó cho một cặp tình nhân, và cho những chàng trai cái cơ hội được tỏ lòng với người tình. Mời bạn đọc phần dưới đây:
Tôi thích những người đàn bà có thân hình mập mạp. Không hiểu sao đầu óc tôi lúc nào cũng chỉ nghĩ tới nhưng người đàn bà có thân hình như vậy. Nhất là nghĩ tới bà mẹ kế của tôi, một bé bự thật hấp dẫn với tôi.
Tôi bắt đầu rình phòng tắm của nhà kế bên năm tôi 16 tuổi, khi lần đầu tiên tôi cảm nhận được cái cảm giác tê tê khi một bầu vú căng tròn, nóng ấm dựa vào người, dù chỉ là qua làn áo mỏng, dù chỉ là chạm vào vai: Đêm đó tôi đang đàn cho chị hát, trong một lúc thả hồn theo tiếng nhạc, chị đã choàng tay qua vai tôi, chị thì không bận áo ngực còn tôi thì ở trần, chỉ có vậy thôi nhưng tôi nhất quyết khám phá cho ra cái gì ẩn dấu qua lần áo mà? Phê dữ vậy.
Tôi sinh ra trong gia đình có 5 anh chị em, nhưng tôi không biết ai là anh ai là chị. Vì khi tôi mở mắt thì 4 người thân của tôi đã quanh quẩn, họ cũng lão đã nghiêng ngả như tôi… Chúng tôi là chó. Chúng tôi sống với nhau rất chó, khi bú, khi chơi, khi tập suã đều như chó. Chúng tôi thuộc dòng Normandy nên cha mẹ chúng tôi rất to con, khi ông bà cất tiếng thì vang động cả xóm.
Tôi thực sự chán ngấy cái khoản đi nộp đơn xin việc. Vì đã hơn chục lần, tôi cố lần mò tìm đọc lời rao trên các báo và vội vàng chạy đến xin mẫu đơn điền nộp ngay tại chỗ với lòng khấp khởi mừng. Có nơi vui vẻ nhận đơn và hẹn tôi đợi phỏng vấn ngay, có nơi lại câu tôm bằng cách hẹn tôi về chờ sẽ được gọi sau.
Lớp võ Vovinam Việt Võ Ddao được tổ chức ở tỉnh Kiên Giang mỗi năm một lần.Tôi tên Hưng năm nay vưà bước vào cái tuổi hai mươi mốt,theo học lớp võ bị cũng đã được mấy năm trơì. Thơì gian daì như con nước đổ,với caí ý muốn cuả Hưng là tốt nghiệp cái băn`g để được đi dạy học cho những dứa trẻ khac’.Nhưng càng học thì thời gian lại càng daì thêm rạ. Mỗi lần đến lớp Hưng vân? thường nghe các anh chang` ngôì táng doc’ noí bậy ba.Dda số là noí đến những cái thú lam` tinh` hay đọc truyên. dâm.Hưng nhiêù luc’ chẳng có để ý,có khi Hưng chỉ cười noí vaì câu rôì lại bước đi chổ khác để tập dợt lại những thế võ mà thâỳ đã da.y.Hôm nay thì khac’ Hưng vưà bước vào lớp thì đã được thâỳ kêu vaò trong thay đồ ngay,Hưng không hiêủ nguyên nhân gì cho nên cũng phaỉ làm theo lơì cuả thâỳ.Hưng vaò trong thay chiếc aó võ bị xông đi ra ngoaì,vưà bước ra khoỉ cưả Hưng đã thấy thâỳ đang đứng noí chuyện với hai thanh niên la..Hưng đứng đợi thâỳ noí xông rồi bước tới định hoỉ thâỳ vài câu,chưa kip. mở miệng th`i Hưng đã bị thâỳ nấm lấy tay Hưng lôi vaò chổ cây ban` cun`g với một nhóm hoc. sinh khác.Ddâu vaò đó thâỳ liên` noí cho cả nhóm hoc. sinh là “Hôm nay có nhóm võ cuả Bình Ddinh. xuống đấu võ chứ không phaỉ nhóm võ Vovinam”.Cả bọn lúc này chỉ đứng thừ ra nhin` thâỳ chẳng ai noí năng câu gì hết cả,lúc naỳ thâỳ liên` lấy trong bị ra một số đai khác nhau đưa cho từng đứa một,Hưng thì nhận được bộ dai vang`.Sau khi đưa đai cho từng đứa một thâỳ noí là ai hạ được võ sinh Bình Ddinh sẽ nâng đai đen và ở lại trường một cho đến hai năm thì thâỳ sẽ giao cho băn`g cấp võ sinh.Hưng nghe như vậy thì mừng quýnh,nhưng Hưng cũng sợ là võ Bình Ddịnh đa số đánh toan` là thế hiểm thì ai mà đánh cho lại chứ,vả lại đa số họ sử dung. vũ khí thì cho vang` tay không đánh cũng không la.i.Hưng lo nghĩ miên mang thì bổng nghe tiếng cuả thâỳ goị,Hưng chạy lại chổ thâỳ đang đứng.
Chiều thứ bảy khi tôi về nhà trời đổ mưa rào tối tăm như đã khuya lắm. Trận mưa kéo theo trận cúp điện trên toàn quận Phú Nhuận, ngõ hẻm đã ngập nước lại tối om. Chị Hạnh giúp việc thắp lên ngọn đèn dầu, dọn cơm cho tôi rồi xỏ áo mưa vào để đi về. Tôi còn nhớ đã căn dặn chị cẩn thận vì trận mưa quá lớn. “Chị chờ một chút xem có tạnh thì hẳn đi có hơn không ?” Tôi đề nghị, nhưng chị lắc đầu vì chiều nào cũng sốt ruột muốn về nhanh để lo cho đứa con chưa đầy một tuổi. Chồng chị mất trong một chuyến vượt biển, đứa nhỏ phải gởi nhờ nhà mẹ chị từ sáng sớm.
Cháu Diểm mồ coi từ nhỏ. Ba nó mất hồi nó lọt lòng, đến năm lớp 7 thì má nó mất trong một tai nạn giao thông. Bên nội nó bắt về nuôi mấy năm hổng biết sao sau đó nó về thăm ngoại rồi ở luôn không chịu về nội nữa.
Công lái xe về đến nhà đã thấy xe của con trai ông đậu trước cửa. Công để xe cạnh xe của con, đi vòng ra cổng sau vào nhà. Vào những ngày nóng bức con trai và con dâu của ông thường đến bơi lội trong hồ sau nhà ông. Hôm nay Công ngạc nhiên không thấy con trai mà chỉ có một mình con dâu tên Huệ đang đứng ở bờ hồ.
Con Lan đặt cái gánh đậu xuống, cầm cái nón lá quạt quạt và ngẩn đầu hỏi tôi:
Người chồng thương yêu của tôi mất cách đây 2 năm trong một tai nạn xe hơi. Tiền bảo hiểm để lại không nhiều lắm. Giống như đa số các người mẹ Việt trên đất Mỹ này, tôi là 1 người phụ nữ chân yếu tay mềm chỉ biết lo cho chồng con những bữa ăn ngon, quần áo, nhà cửa gọn gàng sạch sẽ. Tôi là 1 người nội trợ Á Đông thuần túy hoàn toàn lệ thuộc vào chồng.
Tôi năm nay mới có 17 tuổi .tháng trước co một kỉ liệm hay chính xác hơn là một sự việc mà tôi không thể nào quên được .Đó là một hôm thứ 7 tôi đựoc về quê chơi . Chuyến đi đó khá dài vì nhà tôi cách quê tân 60 cây số .Khi về đến bến xe ngươid ra đon tôi không phải là ông hay là bà hay bất cứu người nào khác và là chị Nhung , Người chị đã sống với tôi 7 năm trước .Hồi đó chúng tôi chưa biết gì hơn nưx nàh lại chật lên hai chị em chúng tôi phải nghủ chung với nhau .Chị Nhung hơn tôi có 5 tuôỉ lên hai chị em chơi với nhau khá thân .Khi xuống xe tôi nhìn mãi mới nhận ra chị .Còn chị thì không nhân ra tôi vì tôi khác hẳn so vơi 7 năm về trước
Toi xin dấu tên của những người và ủy ban để khỏi làm phiền bà con. Các tên đường là tên cũ trước 1980 vì sau 1980 tôi đi vượt biên nên không biết tên mới.
Cuộc đời sinh viên thật vui cũng thật buồn. Vui vì có bạn bè, có những hoạt động thời trai trẻ. Vui vì tận hưởng cái cảm giác thích thú tự do thoải mái khi không còn gần gia đình nữa. Xen vào đó là cảm giác buồn buồn khi xa người thân, cùng nỗi lo toan cơm áo gạo tiền.
Phần 1
Nguyễn Trần Huỳnh là một nhà đạo diễn mới ra nghề trong làng điện ảnh của Hoa Kỳ. Sau ba năm cần cù học tập tại đại học UCLA, cuối cùng anh cũng lãnh được cái chứng chỉ hành nghề đạo diễn. Anh mừng rơn và muốn bắt tay ngay vào những cuốn phim mà anh hằng ao ước mười mấy năm qua. Anh muốn thực hiện một cuốn phim vĩ đại về chiến tranh Việt Nam nói riêng và cuộc đời của người chú ruột, đại tướng Nguyễn Trần Huy, người đã hy sinh tử thủ vào lúc Sài Gòn đang nằm trong thế “thập tử nhất sinh”.
Mai, với túi sách trên lưng, lửng thửng đi bộ về nhà một mình. Hôm nay đội bóng trường đang đấu trận chung kết vùng. Nếu thắng kỳ này trường nó có hy vọng vô địch Tiểu Bang. Đây là lần đầu tiên trong lịch sử trường trung học mà nó đang theo học năm thứ nhất. Ông Hiệu Trưởng cho phép học sinh nghỉ 2 giờ sau cùng để ủng hộ đội nhà. Mai, vừa bước qua tuổi 14, không thích thể thao và cũng chưa có bạn bè nên bỏ ra về. Mai vì tính thích cô độc nên rất ít có bạn, dù là bạn trai, và chưa bao giờ có bạn gái mặc dầu đã bước vào ngưởng cửa trung học. Thật là trái ngược với đứa con gái riêng của dì Lý, tên là Linh năm nay 17 tuổi đang học năm chót chung trường với Mai. Linh thì năng động, có rất nhiều bạn bè, trai có gái có. Linh còn là một cổ động viên (cheerleader) cho đội bóng trường nhà.
Vợ chồng tôi thuê căn nhà của chị Bảy từ mấy năm qua. Căn nhà nằm trong một hẻm nhỏ, rất hẹp, nhưng gia đình tôi khéo sắp đặt nên cũng vo tròn bóp méo tạm đủ chỗ. Gian dưới dành cho bọn nhỏ, ban ngày được coi là chỗ ra vào, bàn ăn, nơi tiếp khách, tối đến lau sạch là bọn nhỏ dùng làm chỗ ngủ. Vợ chồng tôi thì dành cái gác xép sát nóc nhà, lên xuống bằng một cái thang gỗ dựng thường trực bên cạnh.