Bạn bè chia sẻ với nhau
Hạnh, Thu và Nga ba người bạn thân. Họ gặp nhau trong chuyến máy bay từ Mỹ về Việt Nam. Hạnh lớn hơn Thu và Nga nên Thu, Nga gọi bằng chị. Hạnh kể cho Thu, Nga, nghe về chuyện tình mới đây của nàng dù nàng có chồng.
Truyện sex người lớn, truyện sex cõi thiên thai dâm dục
Truyện sex người lớn, với đủ các thể loại: truyện sex loạn luân, phá trinh, hiếp dâm, ngoại tình, đụ tập thể, truyện les, bạo dâm…
Hạnh, Thu và Nga ba người bạn thân. Họ gặp nhau trong chuyến máy bay từ Mỹ về Việt Nam. Hạnh lớn hơn Thu và Nga nên Thu, Nga gọi bằng chị. Hạnh kể cho Thu, Nga, nghe về chuyện tình mới đây của nàng dù nàng có chồng.
Người chồng thương yêu của tôi mất cách đây 2 năm trong một tai nạn xe hơi. Tiền bảo hiểm để lại không nhiều lắm. Giống như đa số các người mẹ Việt trên đất Mỹ này, tôi là 1 người phụ nữ chân yếu tay mềm chỉ biết lo cho chồng con những bữa ăn ngon, quần áo, nhà cửa gọn gàng sạch sẽ. Tôi là 1 người nội trợ Á Đông thuần túy hoàn toàn lệ thuộc vào chồng.
Sau khi tốt nghiệp đại học Tân và Thu kết hôn với nhau. Cha mẹ hai bên đều giàu có nên tặng cho vợ chồng Tân và Thu một căn nhà. Căn nhà không rộng lắm nhưng rất khang trang với một phòng khách, một phòng ngủ, một phòng tắm và một nhà bếp xây theo kiểu âu tây hoàn toàn bằng gạch men rất sạch sẻ. Trong căn nhà đó Tân và Thu không thiếu thốn một thứ gì cả. Ngay cả một con sen giúp việc cũng do bố mẹ sắp đặt từ thôn quê lên và ở luôn tại nhà để phục vụ hai vợ chồng họ.
Ngày xửa ngày xưa, ở một vùng núi hoang vắng nọ có một ngôi làng. Nhưng cư dân trong làng rất yêu thương nhau và họ sống rất hạnh phúc. Trong làng có một cô gái rất xinh đẹp, cô có mái tóc đen mượt mà và dài tới tận mông. Với gương mặt hình trái xoan, cặp mắt bồ câu long lanh nhưng lúc nào cũng buồn bã, cô có cái sóng mũi dọc dừa trông vô cùng cân xứng với đôi môi đỏ mọng. Chính mái tóc dài đặc biệt của cô nên mọi người thường gọi cô là: Cô bé tóc dài.
Toi xin dấu tên của những người và ủy ban để khỏi làm phiền bà con. Các tên đường là tên cũ trước 1980 vì sau 1980 tôi đi vượt biên nên không biết tên mới.
Lâu lâu, Lợi vẫn thường nghe mẹ nhắc đến cô Tình – em út của bố như là một vĩ nhân của gia đình. Chẳng biết lúc Lợi còn nhỏ, nó có biết cô Tình hay không, chứ bây giờ ngộ nhỡ gặp cô đi ngoài đường, chắc nó cũng chả biết ai là ai. Thật tình mà nói, gần đây cô có mặt trong đám cưới chị Năm Hoàng và anh Vương nhưng có lẽ là hôm đó đông người quá nên Lợi không để ý đến chăng? Ở cuốn album hình đám cưới chị Hoàng, cô Tình có mặt trong một vài tấm hình ; đó là một người phụ nữ trạc tuổi từ 35 đến 38 với nét mặt khôi ngô, trẻ trung, tươi tắn và hiền hậu. Theo lời mẹ thì hiện giờ vợ chồng cô Tình ở tại nông trường cao su Cẩm Đường, Huyện Long Khánh nhưng trước kia, khi Lợi mới vừa chào đời thì cô cũng ở ngay tại xóm Trại II, Bà Rịa và ba ngày trước đó, cô vừa hạ sinh một thằng con trai bằng tuổi nó. Lúc ấy, mẹ Lợi bị bệnh u nang tuyến sữa nên đành phải nhờ cô Tình cho Lợi bú thép gần cả năm trời mới chuyển qua bú bình ; như vậy, nói cho đúng ra thì cô Tình là người mẹ nuôi của Lợi. Vì hoàn cảnh sống như trên nên càng lớn, Lợi càng thân quen với ngôi nhà cô Tình chẳng khác gì nhà nó và mãi đến khi nó lên 6 tuổi thì vợ chồng cô Tình mới rời Bà Rịa, chuyển lên Cẩm Đường sinh sống bằng ba sào rẫy café do hai vợ chồng tạo dựng được. Mới đây, bố mẹ Lợi nhận được thư cô Tình gửi đến thăm hỏi sức khỏe gia đình và nhắn gửi Lợi là nếu rãnh rỗi thì lên phụ giúp cô thu hoạch café ; bởi vì chồng cô lái xe Nam Bắc thường xuyên không có ở nhà, con trai cô thì ở nhà nội tại Sài Gòn để học cấp III nên một mình cô ở nhà làm không xuể.
Thời gian như một cơn gió thoảng, nó chợt đến, chợt đi. Thoáng chốc mà tôi đã rời xa Sài Gòn bốn năm rồi. Bốn năm qua, Sài Gòn không còn trong tâm trí tôi nữa. Thay vào đó là những hình ảnh của khoả thân, vú, lồn, lông, mu, những xác thịt, những lần lăn lộn trên giường, trên bải biển, trên tấm bao nilon cùng với con nhỏ cùng xóm, con Tư.
Dọn dẹp gọn ghẽ lại bàn làm việc xong, Hà Anh ngước nhìn quyển lịch treo tường, hôm nay là Thứ Sáu, ngày 15 tháng 5 rồi. Hà Anh thở dài, vậy là chồng cô đã đi công tác bên Đức được hơn sáu tháng rồi. Chán thật, chẳng biết mấy ngày nghỉ cuối tuần này làm gì cho khỏi buồn đây. Chắc lại đi siêu thị, tạt qua nhà mấy đứa bạn gái rồi đưa cu Minh lên chơi nhà ông bà nội thôi. Tuần nào cũng vậy, Hà Anh thấy chán quá, nhưng chẳng biết làm gì khác cả. Hồi anh Phong, chồng cô ở nhà thì mỗi ngày nghỉ như vậy, anh chiều cô lắm, thế nào cũng bố trí một hôm đưa cả hai mẹ con đi chơi đâu đó. Bây giờ thì chồng Hà Anh đang ở bên Đức để học lấy bằng thạc sỹ. Chồng cô yêu và chiều cô lắm, cô vốn đã quen với sự có mặt, chăm sóc của anh, bây giờ anh đi vắng, Hà Anh thấy hụt hẫng quá. Chồng cô sẽ đi học như vậy là 2 năm, chắc thể nào cô cũng sẽ sang bên đó thăm chồng, nhân tiện đi chơi Châu Âu luôn, nhưng mà cũng phải đợi đến giai đoạn anh gần về đã. Vợ chồng Hà Anh có thể gọi là một cặp vợ chồng trẻ khá thành đạt. Anh Phong chồng cô thì làm cho một công ty kiểm toán của Đức, còn Hà Anh thì làm cho một cơ quan nhà nước, công việc nhàn nhã, làm cho vui là chính chứ điều kiện kinh tế gia đình họ thì không phải lo nghĩ gì. Có thể nói mọi mặt đối với Hà Anh đều là điểm 10, bạn bè cùng lớp đại học ngoại ngữ với cô ai cũng phải ghen tỵ với cô. Vợ chồng cô rất đẹp đôi, chồng Hà Anh thì vóc dáng trắng trẻo, nhìn rất trí thức với cặp kính trắng, còn Hà Anh thì có vóc dáng cao ráo cân đối của một cô gái Hà Thành chính gốc, khuôn mặt cô thanh thoát với cái mũi dọc dừa xinh xắn và đôi môi lúc nào cũng đỏ hồng một cách tự nhiên và nụ cười khoe hàm răng trắng bóng. Cô lại để mái tóc thẳng tự nhiên dài xoã xuống vai, với vài lọn nhuộm hơi vàng nhìn rất sành điệu và hiện đại. Mặc dù đã gần 30 tuổi, lại có một con rồi nhưng trời phú cho cô một vóc dáng cân đối và chiều cao khá lý tưởng, bờ eo mảnh mai như con gái chưa chồng, cùng với cặp chân dài và đôi mông tròn căng, cô lại rất biết cách ăn mặc nên mỗi khi cô phóng chiếc xe @ trên phố đi làm, bao nhiêu cặp mắt của đàn ông phải nhìn theo cô, và có lẽ chẳng ai nghĩ là cô đã có một đứa con nhỏ lên 6 tuổi rồi cả. Có lẽ trên khuôn mặt cô chỉ có duy nhất một nhược điểm, đó là nhiều người chê cô là có cặp môi dầy và cặp mắt khi cười cứ nhăn tít lại vẻ rất đa tình. Tuy vậy Hà Anh là người sống rất đứng đắn, nghiêm túc, không phải bây giờ khi chồng cô đi vắng mà ngay cả khi chồng cô ở nhà, cô được rất nhiều người theo đuổi tán tỉnh, nhưng gì chứ chuyện ngoại tình thì Hà Anh không bao giờ dám nghĩ tới, cô sợ những điều tiếng rồi dư luận này nọ lắm, ở nơi cô làm việc có biết bao nhiêu là người biết chồng cô. Thực ra từ hồi chồng đi vắng đến giờ, Hà Anh cảm thấy lúc nào người cô cũng như thiếu thiếu một cái gì đó, một cảm giác bản năng sinh lý của một người đàn bà khoẻ mạnh trẻ trung cứ âm ỷ dày vò cô, nhiều đêm cô nằm mơ thấy mình gần gũi chồng và choàng tỉnh dậy giữa đêm với khuôn mặt nóng bừng bừng, tim đập thình thịch và phần cơ thể nhỏ nhắn đó của cô ướt đẫm. Sự khao khát sinh lý của Hà Anh không được giải toả, khiến càng ngày cô càng cảm thấy khó khăn vô cùng. Cô cảm thấy dằn vặt lắm nhưng cô vốn không phải là người lẳng lơ, và dù có muốn ngoại tình cũng không phải là điều đơn giản, vì kiểu gì rồi những người chung quanh cô cũng biết, rồi sẽ đến tai chồng cô mất, mà cô sợ những rắc rối ràng buộc của những quan hệ như vậy lắm, nhiều đêm không ngủ được vì thèm được gần chồng đến phát cuồng lên, Hà Anh chỉ ước gì có một người tự nhiên hiện ra để làm tình với cô rồi xong xuôi lại biến mất đi, không để lại một vết tích gì. Mọi chuyện đối với Hà Anh bắt đầu từ Loan, cô bạn gái thân của cô. Hai người là bạn với nhau từ hồi còn học trung học. Đến khi học đại học lại học cùng một lớp, hai người hợp tính nhau nên thân nhau lắm.
Trâm thổi mạnh 37 ngọn nến tắt trong tiếng vỗ tay mừng ngày sinh nhật của nàng.Khuôn mặt nàng hồng lên thật đẹp chung quanh bạn bè,thân hữu.Nàng từ tốn mở những gói quà cùng lời chúc.Trâm cám ơn từng người.Khuôn mặt thanh tú,thân hình nở nang cân đối trong chiếc ríp ngắn đen ôm sát để lộ làn da trắng ngần.Trâm là mẫu người không đẹp như cô “Kiều” của cụ Nguyễn Du “Hoa ghen thua thắm,liễu hờn kém xinh” nhưng cũng đủ làm nhiều người đàn bà xung quanh ghen tị về nhan sắc. Nhung,bạn cùng thời nhỏ của Trâm tay cầm ly rượu đi ngang ghé tai nói nhỏ:
Tôi sinh ra trong gia đình có 5 anh chị em, nhưng tôi không biết ai là anh ai là chị. Vì khi tôi mở mắt thì 4 người thân của tôi đã quanh quẩn, họ cũng lão đã nghiêng ngả như tôi… Chúng tôi là chó. Chúng tôi sống với nhau rất chó, khi bú, khi chơi, khi tập suã đều như chó. Chúng tôi thuộc dòng Normandy nên cha mẹ chúng tôi rất to con, khi ông bà cất tiếng thì vang động cả xóm.
Hạnh là cháu ngoại của bác tư, một người bạn thân của ba tôi. Tuy Hạnh bằng tuổi tôi nhưng bác tư bắt nó phải kêu tôi bằng cậu. Hai cậu cháu tôi chơi rất thân với nhau, cùng lớn lên, cùng học chung trường làng, tôi thường bảo vệ chở che cho nó. Còn nó có cái gì ăn cũng chừa phần tôi.
Phần 1
Cuộc đời tình ái của tôi bắt đầu vào mùa hè năm 1976. Lúc đó, tôi vừa 12 tuổi, học xong lớp 6 ở mt trường cấp 2 tại TPHCM. Hè năm đó, tất cả học sinh đều phải mang giấy Sinh Hoạt Hè về phường tham gia các sinh hoạt Đoàn Đi. Vừa nghỉ hè xong, Chi Đoàn Phường đã tập hợp các thiếu niên tuổi từ 11 đến 15 để chia thành các Chi Đi(chừng 50 người). Tôi được sắp vào Chi Đi Nguyễn Văn Trỗi. Nhờ vóc dáng cao lớn trước tuổị, lại đẹp trai, thông minh lanh lẹ, nên tôi được các bạn bầu lên làm Chi Đi Trưởng. Sau một tuần sinh hoạt, tôi được gọi lên văn phòng Chi Đoàn để họp Liên Đi. Đây là dịp để tôi gặp mặt làm quen các Chi Đi Trưởng khác, và cũng để Chi Đoàn ra mắt Ban Chấp Hành Liên Đi. Khi mọi ngườI tề tựu đông đủ, chúng tôi sinh hoạt vòng tròn chừng nửa tiếng rồi Đất Ta Ta Ngồi. Trong buổi họp tôi chú ý đến 2 người. Thứ nhất là cô nàng Liên Đi Trưởng tên là Thanh Hà. Thứ hai là Chị Phụ Trách mới của Chi Đi chúng tôi: chị Ngọc Huệ. Liên Đi Trưởng Thanh Hà vốn là con cán b cao cấp trong ngành ngoại giao vưà từ Hà Ni vào. Gia đình cô ta cư ngụ tại mt biệt thự sang trọng do mt tay tư sản đã bỏ lại sau khi di tản hồi 30/4. Thế nhưng cô ta khác hẳn với những học sinh miền Bắc khác. Cô ta có dáng người và nét mặt thanh tú, nếu không muốn nói là khá đẹp. Quần áo cô ta mặc rất đúng mốt, cách ăn nói cũng dịu dàng. Lúc đó Thanh Hà 15 tuổi, vưà học xong lớp 9. Còn chị phụ trách Ngọc Huệ thì vốn là con gái mt gia đình cũng khá giả trong xóm. Chị có vẻ đẹp đài các của các tiểu thư. Năm đó chị 19 tuổi, đang học năm thứ nhất Đại Học Tổng Hợp.
Bà hội đồng với bộ mặt đanh dữ cầm roi quất xối xả vào cô bé, miệng không ngớt xỉ vã:
Ngọc Quỳnh là một cô bé rất thông minh. Từ bé cô đã học rất giỏi nhiều môn, từ những môn yêu thích của những em nữ sinh như Tập đọc, Chính tả (ở cấp Tiểu học), Tập làm văn, Tiếng Việt, Nhạc, Họa (ở cấp Trung học cơ sở) cho đến Văn, Ngoại ngữ, Hóa học (ở cấp Phổ thông trung học), sau này môn nào cô cũng giỏi cả. Năm học lớp 9, Quỳnh được đi thi học sinh giỏi cấp thành phố môn tiếng Anh và giành được giải nhất với số điểm 9,5/10. Trường và lớp Quỳnh đang học đều rất tự hào về cô học trò nhỏ của mình. Bố mẹ cô bé cũng rất tự hào với hàng xóm khi có được cô con gái xinh xắn giỏi giang. Quỳnh xinh lắm, không như quy luật muôn thuở là con gái mà học giỏi thì xấu, Quỳnh vừa học giỏi vừa xinh xắn, đáng yêu. Vì quá tự hào về con gái mình mà bố mẹ cô bé không hay kèm cặp cô như nhiều bạn bè cùng lứa tuổi, hai ông bà cho rằng với một cô con gái ngoan ngoãn, có suy nghĩ như Quỳnh thì không cần phải rèn dũa nhiều như những đứa trẻ ngỗ nghịch cùng độ tuổi. Hai người yên tâm với công việc kiếm tiền.
Cần và Kiệm là hai người bạn chí thân. Họ cất tiếng khóc chào đời cùng một ngày, trong cùng một nhà bảo sanh. Gia đình Cần và gia đình Kiệm ở trong cùng một dẫy phố. Cần và Kiệm cùng học một trường từ Tiểu học đến Trung học.
Tháng 10, trời bắt đầu vào thu với những cơn mưa nho nhỏ, những làn gió nhẹ nhàng mang chút hơi lạnh, những chiếc lá vàng, lá đỏ rơi lác đác trên đuòng phố Paris. Từ trên cửa số tầng 4, Bảo Tuệ với ly trà nóng trong tay, dõi mắt nhìn 1 góc phố về đêm.
Tôi vừa lên lớp 5 thì dì Hai xin nghĩ làm về quê nên ba mẹ tôi phải thuê osin khác là chị ba. Dì Hai làm osin cho gia đình tôi từ khi mẹ tui mới sinh tui ra. Chính dì Hai là người chăm sóc cho tôi từ bé, lo cho tôi ăn uống, tắm rửa, ru tôi ngủ, dạy dỗ tôi từng li từng tí và cực nhất là lúc tôi đau bệnh thì dì Hai phải thức khuya dậy sớm nên tôi thương dì Hai còn hơn mẹ tôi nữa.
Chương vọng vào phòng ngủ hỏi vợ:
Lên lớp Tám, một trong những môn học Lợi thích học và học giỏi nhất có lẽ là môn Hóa học, một môn học mới mà ở lớp Bảy, lớp Sáu không có. Do số tiết học ít hơn các môn học khác nên ở môn Hóa, trường cấp II Phước Lễ A chỉ có vỏn vẹn một cô giáo giảng dạy mà thôi ; đó là cô Thái Thị Mỹ Phụng, người gốc Long Khánh và cô theo chồng chuyển về sinh sống tại Bà Rịa này khá lâu. Năm nay, cô 32 tuổi, đã lập gia đình được chín năm qua và có hai thằng con trai sinh đôi thật kháu khỉnh nhưng do hoàn cảnh “cơm không lành, canh chẳng ngọt” nên gần bảy năm nay, sau khi li dị, cô đành phải sống trong cảnh phòng không gối chiếc còn chồng cô thì về Sài Gòn sinh sống với cả hai thằng con. Một mình cô thui thủi ra vào nơi căn nhà trệt nhỏ bé diện tích khoảng 60m2 ở đường Nguyễn Du, chỉ cách nhà Lợi một ngã tư và lố qua ngã tư thứ hai một chút, gần quán chè nổi tiếng Thanh Cảnh. Trong một tuần, vì trường chỉ có mỗi mình cô dạy Hóa nên sáng nào cô cũng đều thướt tha trong tà áo dài đến trường để giảng dạy cho các em học sinh, trong đó có lớp 8P3 của Lợi.
Tôi còn nhớ hồi nhỏ ở tuổi dậy nói chung là con cu của tôi biết cương cứng, tôi lên thành phố học được cậu bà con cho ở nhờ để đi học đở phải thuê phòng tốn tiền, tôi ở được máy ngày một hôm tình cờ tôi vô nhà kho để lấy đồ chơi nghe tiếng nước kêu từ nhà tắm ở sau nhà. Lần đầu tiên trong đời tôi thấy cái lồn là của mợ tôi lúc đó bà đang tắm không có điện nên phải mở cửa ra cho sáng, từ cái khe nhỏ của tấm ván tôi nhìn thấy mợ đang kỳ cọ từ trên cổ xuống tới vú rổi tha lên tha xuống tới một đám lông đen. Sau đó mợ ngồi xuốg banh hai chân ra dùng tay rửa đám lông đen kia. Rồi con cu tôi bắt đâu biết cương cứng tim tôi đập mạh tự hỏi cái đó là cái gi khi nhìn thấy thì trong người có cảm giác sướng, thiệt tình là lúc đó tôi chưa biết thủ dâm chỉ biết nhìn mợ tắm vài phút rồi thôi.
Phần 1
Phần 1
Buổi trưa, sau khi cơm nước xong, các bà trong xòng bài nhà bà Vi nằm trên chiếu vừa xỉa răng vừa nói chuyện. Bà Vi dẫn Báu đến trình diện :
Phải chăng đó là định mệnh ? Năm nào Phương cũng đến với bãi biển ấy – Bãi biển đời con gái của Phương đã để lại, bãi biển đã cho Phương hiểu thế nào là hạnh phúc và đau khổ; Đau khổ đến tột cùng …