Cô giáo Hải
Cô giáo dạy Văn cũng là cô chủ nhiệm lớp 10P3 của Lợi tên là Trần Nguyễn Vân Hải, người Sài Gòn, năm nay cô 33 tuổi nghĩa là so với Lợi thì cô lớn hơn nó những 17 tuổi.
Truyện sex người lớn, truyện sex cõi thiên thai dâm dục
Truyện sex người lớn, với đủ các thể loại: truyện sex loạn luân, phá trinh, hiếp dâm, ngoại tình, đụ tập thể, truyện les, bạo dâm…
Cô giáo dạy Văn cũng là cô chủ nhiệm lớp 10P3 của Lợi tên là Trần Nguyễn Vân Hải, người Sài Gòn, năm nay cô 33 tuổi nghĩa là so với Lợi thì cô lớn hơn nó những 17 tuổi.
Em tên Trần Thị Mỹ Lệ, 19 tuổi. Chuyện em sẽ kể dưới đây là một chuyện suốt đời em nhớ mãi. Chuyện lần đó, cái thuở em mới tròn 18 tuổi, vào một buổi xế chiều của ngày nọ, chị Bang chở em trên một chiếc xe Dream mới mua của chị, chạy xuyên qua các con đường đi về phía Chợ Lớn. Ngồi đàng sau xe, em bấn loạn trong đầu bao ý nghĩ này nọ. Cứ tưởng là mình đã sẵn sàng từ mấy ngày trước rồi, nào ngờ bây giờ vẫn còn run.
Những ngày tháng còn trong quân ngũ, tôi thường hay rủ vài người bạn cố vấn làm việc chung đơn vị, về nhà chơi với vợ chồng tôi. Trong số đó có Ryan rất vui vẻ cởi mở, hắn còn trẻ và đẹp trai nhất, nên được vợ chồng quý mến, và thường mời hắn ở lại ngủ qua đêm tại nhà chúng tôi. Mỗi lần đến chơi, hắn đều luôn luôn có quà này quà nọ tặng vợ tôi, có lẽ hắn muốn trả công cho vợ tôi đã thường xuyên làm những món ăn Việt Nam đãi hắn, và hắn ưa thích nhất là món chả giò do vợ tôi làm.
Tôi và Kim đi vào rạp Rex. Kẻ đi trước người đi sau. Nhưng khi bước hẳn vào rạp chiếu bóng, tôi nắm kéo Kim theo tôi. Minh Kim vẫn để yên cho tôi dẫn đi. Tôi tìm mãi mới được 2 ghế trống ở hàng ghế giữa. Khi ngồi xuống, Kim kéo tay tôi ra : “sao nắm tay Kim hoài vậy ?”. Tôi cười: “sợ Kim lạc!”
Áng mây hạ đang ung dung bay lơ lửng trên vòm trời, có vài cụm mây trắng thả hồn che ngang ánh dương soi nóng bức rồi tản mạn tan theo từng cơn gió nhẹ… Bầu trời thật đẹp xinh, cái bối cảnh hợp tình hợp ý ấy quyện lấy tâm tình tôi đang dạo bước đến thăm Lý vào một buỗi trưa hè. Lý đón chờ tôi ngay ngưỡng cửa, sau lần của khép, lưng tôi đã tựa vào cánh cửa, ngưỡng cổ cao để đón lấy một nụ hôn nồng cháy của Lý thay cho lời tình Lý trao vội lên môi.
Sau một trận cãi nhau tôi và Trân chia tay. Đối với bọn tôi duới 20 tuổi, tụi tôi cặp bồ giận hờn, chia tay là chuyện thường. Tôi con trai Trân con gái sống ở Mỹ nên tụi tôi không có những pha thù hận hay ganh ghét gì nhau, nếu thích, chơi tiếp, còn không thì bye. Tôi cũng cặp nhiều con nhỏ trước Trân, nhưng Trân là lâu nhất, bởi vì Trân rất khó. Hôn hít rờ mó thì được, nhưng tiến xa hơn là nàng cự tiệt ra mặt.
Là con trai thật tuyệt. Hơn nữa lại là con út. Tôi lớn lên trong một gia đình khá giả. Bố là trưởng phòng kế toán của một doanh nghiệp lớn, mẹ là bác sĩ của một bệnh viện khá là to trong thành phố.
Như mọi ngày, cô Hoan rời nhà đi đến trường vào lúc gần 8 giờ sáng. Vì trường ở gần, nên cô thường đi bộ để tiện thực hành động tác thể dục luôn. Cô ôm sách vở trong tay, đủng đỉnh bước đi trong ánh nắng mai vừa chớm.
Từ bu-rô làm việc, ông Hoàng lẵng lặng nhìn con Sáu đang tưới mấy chậu kiễng ngoài sân mà trầm tư suy nghỉ. Từ mấy tháng nay, ông rất bận tâm về một vấn đề mà Hương, vợ ông cứ cằn nhằn liên tục. Hai vợ chồng đả lấy nhau gần 17 năm rồi, đứa con gái lớn của họ đả 15 tuổi và thằng con trai thứ nhì đả 13 tuổi. Nhưng ông Hoàng phãi công nhận là sự quan hệ giửa ông và Hương đả có « vấn đề ». Nói cho thật ra thì tình nghỉa giửa hai người vẩn còn tràn đầy nhưng tình nghỉa đó càng ngày càng mang tính cách trừu tượng nhiều hơn. Ông Hoàng thấy mình đả bớt đi nhiều ham muốn tình dục với vợ, mà vợ ông thì, với luống tuổi 36 vẩn còn tràn đầy sinh lực và đòi hỏi xác thịt. Oâng nhớ lại buổi tối nọ khi vợ ông sừng sộ :
Sau đám cưới chị Phượng ở Sài Gòn trở về nhà, bỗng dưng Lợi cảm thấy tâm trạng mình nhanh chóng thay đổi và bị sốc tột độ mà chẳng thể nào lý giải được lý do.
Năm 10 tuổi, Lê được mẹ ruột nhận về và sang Mỹ, mẹ Lê, bà Thu nhận li lấy một Việt Kiều ở Mỹ. Từ nhỏ tới lúc 10 tuổi, Lê vẫn tưởng rằn ông bà Đạt la cha mẹ ruột của mình cho đến lúc ông bà Đạt và mẹ Lê, bà Thu gọi Lê nói chuyện bằng khuôn mặt thật nghiêm trọng.
Năm đó tôi vừa tròn 20 tuổi, là sinh viên năm thứ hai Đại học Bách Khoa. Tuy không đẹp trai lắm nhưng trời lại phú cho tôi cái khiếu ăn nói… và cũng cho tôi cái số đào hoa. Chúng bạn nhiều đứa cứ hay ganh tị với tôi về khoản đào hoa… chúng hay nói “thằng Cường này ngó chẳng hơn ai mà sao mấy em cứ đâm bổ vào nó… không biết nó có ngãi hay sao?”.
– Cường ơi, giúp chị với.
Phần 1
Hạnh cắn chặt răng chận lại tiếng rên rỉ chực chờ từ cuống họng ,hai chân nàng đang bị banh ra thật rộng ở phía trên Danh chồng nàng đang hì hục nắc,con cặc của Danh chui ra chui vào lồn Hạnh làm nàng ngây ngất ,Hạnh thích cách làm tình mạnh bạo của Danh từ khi hai đứa mới gần nhau lần đầu sau đêm tân hôn ,sau buổi tiệc phút chờ mong sắp đên trong tâm tưởng nàng đang chờ đợi sự ve vuốt của Danh nhưng Hạnh đả thất vọng khi Danh lột nàng trần truồng chàng chỉ lấy nước miếng thoa lên đấu cặc rôì đâm vào lồn Hạnh ,nàng là gái tân chưa bao giờ đụ ai khi đầu cặc chẻ lồn nàng ra làm hai chui tọt vào trong phá toang cái màng trinh làm nàng đau thấu trời ,ít có khi nào Danh dạo khúc nhạc đầu lột quần áo nàng ra là Danh nhét ngay con cặc bự vào lồn nàng ,nhiếu khi lồn Hạnh chưa ứa nước dâm con cặc của Danh như xé đôi cửa mình chui ra chui vào, vách lồn của Hạnh như bị cào cấu nong ra mới ban đầu nàng đau đớn sợ giao hợp với chồng cả tuần lể .nhưng từ từ nàng quen dần cảm giác sướng khoái tràn đến xâm chiếm làm Hạnh thấy sướng ,có nhiều khi nàng sướng hai ba lần mà Danh vẩn hì hục nắc ,đôi khi Hạnh thầm phục cái cách làm tình của Danh ,nó dai dẳng đưa nàng trôi bềnh bồng trên biến tình dục
Bước lang thang, không bến bờ, không mục đích. Một động lực vô hình nào đó dẫn dắt Tâm đến đây. Trưa mùa Thu lành lạnh, nắng nhàn nhạt không đủ xóa tan màu không gian tê tái. Nhìn những hàng mộ bia thẳng tắp, ngay ngắn mà hồn chợt buồn mênh mang. Ngừng chân, Tâm lặng lẽ ngồi xuống thảm cỏ min, điếu thuốc ấm áp lạ thường, làn khói mỏng lung linh hàng chữ “… Lisa.”. Tuổi còn trẻ quá, 17, tuổi mộng mơ… Tâm thường đến đây, chỗ này, ngôi mộ này không một lý do. Nhưng mỗi lần buồn phiền, nhớ nhà, Tâm lại đến đây và cảm thấy nguôi ngoai.
Đi làm ca đêm về, tôi ngủ bù đến trưa vẫn chưa thấy đã. Nếu không nghe tiếng lịch kịch chắc là tôi còn ngủ nữa, bỏ quên ăn trưa cũng chịu. Thế nhưng cái bước đi lạch bạch như vịt bầu khiến tôi biết ngay là chị Tám đã về. Mấy bữa rày, chị đi sanh, đâu dè chị về sớm vậy. Tôi vẫn mắt nhắm mắt mở cất tiếng hỏi : Chị dìa đó hả, chị Tám ? Tôi nghe tiếng ờ ờ đáp lại. Tôi lại hỏi thêm : sao không nằm ở nhà bảo sanh thêm vài hôm, dìa chi sớm cho cực. Chị Tám than : ở cũng không nằm yên, lu bu lo ở nhà cậu không có ai chăm sóc, ăn tầm bậy rủi bịnh chết, hồi này người ta chọt bụng rất nhiều, nhà thương hổng đủ chỗ chứa.
Thằng Sơn bổ nhào từ chiếc xe Bus xuống thật nhanh , sáng nay Cô giáo bị ốm nên nó được nghỉ 2 giờ cuối và về nhà sớm hơn mọi ngày .
Hằng đêm Tuấn phải đi bộ đến bệnh viện rước dì Thùy Linh tan nhiệm sở về nhà. Khu cư xá của bệnh viện, cách đó hơn 500 mét nhưng phải qua con lộ rợp bóng cây, tàng cao to lớn phủ che bầu trời, thiếu ánh sáng sợ kẻ gian phá phách, trêu chọc, bắt cóc hãm hiếp. Vì thế ban đêm cần phải có người Nam đồng hành cho yên tâm. Dì Linh là Y tá quốc gia, thuê chung cư của chánh phủ giá rẻ, thuộc Bộ Y tế xây cất cho công nhân viên chức gần bệnh viện.
Tối nay ăn cơm xong, Bình tranh thủ vào trường mượn mấy quyển giáo trình của mấy thằng trong nội trú. Mải ngồi nói chuyện với tụi nó, đến hơn 9h tối cậu mới giật mình là quên mất chưa sang nhà chú Long để trả mấy quyển báo tiếng Anh mà cậu mượn để tập dịch, chú ấy đã bảo phải trả chú trong ngày hôm nay để mai chú còn mang đến cơ quan cho người khác đọc.
Con cu giả tuy củ mèm nhưng còn tốt lắm. Con cu màu đen to như trái dưa leo và dài. Nó vừa run rần rần vừa xoáy quặn quẹo. Con Mén cứ muốn giữ làm của riêng, nhưng tôi không cho (truyện Cháu Tôi của Anh Khoa).
Không biết dòng sông Trẹm đã có tự bao giờ và cái tên ngồ ngộ do ai đặt ra mà mỗi lần nhắc tới thì nghe nó có vẻ quen thuộc với gia đình tôi cũng như bao dân làng đã từng gắn bó với nó suốt hàng thập kỷ. Nước sông biên biếc vẫn êm đềm chảy như gợi tả cuộc sống ấm no thái bình của làng Thái Bình. Trên trời từng cụm cụm mây lướt trôi lướt trôi lờ lững kéo nhau về phía mặt trời sắp lặn. Vài cánh én chao qua liệng lại trên không, tiếng lá cành xào xạc phát ra từ hàng dương liễu bên đường dường như làm cho buổi chiều nay thật thơ mộng ghê hồn.
Phần 1
Đang thiu thiu ngủ ở cái võng mắc đầu hè thì tôi nghe tiếng thằng Tiến gọi:
Khi tôi cưới Hằng hai năm trước đây thì Ánh Lệ, con bé con riêng của Hằng mới mười bốn và bắt đầu nảy nở. Bây giờ nó mười sáu nhưng trông như hăm sáu, có lúc lại có cử chỉ như mới lên sáu. Chúng tôi ở trong một công đô hai phòng, chỉ một phòng tắm nên phải xài chung. Hằng làm y tá ở một nhà thương địa phương và làm ca tối. Nàng nói thích làm ca này vì có dịp gặp gỡ gia đình hay người này người kia trong giờ thăm viếng và ca tối thì đỡ cực hơn ca ban ngày, không đến nỗi chán và buồn ngủ như ca khuya.