Chiếc vòng sắt trạm hình rồng
Tại phòng đợi phi trường San Francisco.
Truyện sex người lớn, truyện sex cõi thiên thai dâm dục
Truyện sex người lớn, với đủ các thể loại: truyện sex loạn luân, phá trinh, hiếp dâm, ngoại tình, đụ tập thể, truyện les, bạo dâm…
Tại phòng đợi phi trường San Francisco.
Em đang nằm đợi trong một căn phòng yên tĩnh với ánh sáng mờ mờ của một viện thẩm mỹ. Đây là một chỗ chuyên môn giải phẫu và phục hồi những cơ phận bị khiếm khuyết hay bị tàn tạ thay đổi bởi thời gian. Nhờ đám bạn bè mách nước nên em mới biết được thẩm mỹ viện này mà tìm tới. Bác sĩ là một nhà giải phẫu thẩm mỹ còn trẻ, khá dẹp trai và dáng dấp rất đường hoàng chững chạc, tạo được lòng tin tưởng cùng sự an tâm của em ngay lúc tiếp xúc lần đầu.
Phần 1
Mùa hè qua tôi và vợ tôi quyết định lấy vacation ở một đảo nhỏ thuộc quần đảo Caribbean. Tụi tôi đem theo cô em vợ, gọi là quà tốt nghiệp high school. Tưởng cũng nên kể thêm tôi là một nhà mua bán chứng khoán 30 tuổi, vợ tôi là chuyên gia nghiên cứu thị trường 24 tuổi, còn cô em vợ 17 tuổi thì sẽ dự định lên theo một đại học nhỏ ở miền đông Hoa Kỳ.
Chị Mân dáng người đẹp, từ khuôn mặt tóc tai thân hình cân đối mượt mà hấp dẫn. Nhưng có điều chị ít nói nên ít ai làm thân. Giống như tất cả người đàn bà khác, chị có chồng có con, hiện định cư tại Mỹ.
Cứ mỗi thứ bảy, hai giờ đồng hồ… Đã một tháng trôi qua, ngồi trước tấm bố trắng tinh khôi, cầm cái palette đã nặn đầy màu trên tay, cô gái làm mẩu nằm trần truồng trên cái giường trải drap trắng muốt… mà sao trong đầu nó trống rổng không có một tí cảm hứng nào, nó phân vân không biết phải vẽ thế nào. Hiện thực, trừu tượng, lập thể, siêu thực. Mạnh hay nhẹ. Trưởng hay thứ. Nó chỉ biết cái nó muốn là một bức tranh khoả thân, một cô gái hết sức thánh thiện, cái thánh thiện tồn tại trong mỗi con người mà ai ai cũng có. Nó từng học, từng vẽ biết là bao nhiêu cô gái khoả thân rồi, từng đường cong… cái cổ, cái bầu vú, cái eo, cái bụng, cái mông, cái đít. Cái đùi. Lớn, vừa, nhỏ. Gấy ốm, vừa người, mập mạp nó thuộc như cháo! Vậy mà không biết tại sao bây giờ nó lại phân vân không biết phải vẽ như thế nào. Cái nó muốn là một con người có da có thịt, cái da cái thịt của một con người hết sức trần tục, hết sức khêu gợi cái lòng ham muốn nhục dục của con người, cái nó muốn là một tinh thần thánh thiện, một cái trong sáng vô tư, trong sạch tinh khiết tồn tại trong bất cứ con người nào… Tất cả đều tồn tại trong một thể xác hết sức trần tục…
Ngọc nằm trăn trở mãi vẫn không ngủ được. Chiếc đồng hồ treo tường thong thả đổ bốn tiếng như báo cho nàng biết đã gần hết đêm. Ngọc quay đầu nhìn ông chồng già nằm bên cạnh đang ngủ say. Chiếc đầu bạc trắng nằm tuột ra khỏi chiếc gối nhỏ. Miệng há hốc ngáy một cách mệt mỏi.
Năm ấy, tôi là một sinh viên nghèo của trường ĐH Cần Thơ. Mặc dù nhà nghèo nhưng tôi rất siêng năng và thật thà, nên tôi được một ông giáo sư nhận tôi về để có chỗ ở khỏi phải tốn tiền thuê nhà trọ. Tiếng là ở nhà thầy, nhưng thật ra, tôi được thầy nhờ ở trong một chòi lá ngoài sau vườn, cạnh một chuồng heo và đám vịt xiêm. Tôi nhận lời vì không thể nào từ chối một tấm nhân tình của ông, và cũng không còn cách lựa chọn nào khác.
Cường và Mạnh, hai người bạn duy nhất làm trong một hãng ở Mỹ. Lúc đầu không thân nhưng dần dần cũng họ thân nhau như anh em. Họ có chung một quản điểm sống là tự do và cởi mở. Cường có vợ tên Hường và Mạnh có vợ tên Hạnh, hai bà thuộc loại chân dài, eo nhỏ, mông to, vú bự và họ cũng có đời sống cởi mở tự do không kém các ông chồng. Họ đã có con lớn, nhưng vẫn cứ ăn chơi thoải mái.
Mười năm rồi mới về lại quê hương, mọi sự đã hoàn toàn thay đổi. Ngồi trên tầng bốn khách sạn Majestic nhìn ra sông Sài Gòn lộng gió, tôi thấy quang cảnh thật xinh tươi và đầy sức sống. “Mọi người bây giờ lo làm giàu dữ a, nhìn tàu hàng lớp lớp thì biết, không như 10 năm trước đây?”
Ông Thạnh, bố của Lợi, cách đây hai mươi hai năm về trước, tuy đã có đến năm mặt con ( chị Hai Hảo, chị Ba Hường, chị Tư Nghĩa, chị Năm Hoàng, chị Sáu Minh) nhưng do tính đào hoa léng phéng ( vì thế mà hiện tại Lợi bị ảnh hưởng di truyền nặng nề một cách ghê gớm đến như vậy) nên trong một chuyến về chơi tại xã Phước Lý, Huyện Long Thành, một cuộc tình đã chớm nở giữa ông và một phụ nữ người Khơme. Kết quả mối tình ong bay bướm lượn trên là một người con gái đã chào đời hay nói khác hơn, Lợi lại có thêm một người chị ruột cùng cha khác mẹ tên Nguyễn Thị Y Liên lớn hơn nó những chín tuổi. Thật không ngờ, trong một hoàn cảnh hết sức éo le, giống như chị Đông và chị Sương, chị Liên cũng đã trở thành người tình một đêm tuyệt vời của nó khi nó vừa học xong lớp 7 mặc dù chị lớn hơn nó những chín tuổi. Về nhan sắc thì phải thừa nhận một điều là chị không sao so sánh ngang bằng với chị Đông, chị Sương cho được vì do ảnh hưởng di truyền từ mẹ nhiều hơn bố nên giống mẹ như đúc ở làn da đen chẳng khác gì cục than hầm, đến nỗi chị mà đứng trong màn đêm thì cho dù người tinh mắt lắm cũng chưa chắc gì nhận ra.
Phần 1
Cái nóng tháng năm vùng Sơn tây có gió Lào thổi qua, cứ hừng hực như lò lửa. Chị Dậu đang ngồi ở cái phản gỗ, vạch yếm cho con bú. Chị mặc độc cái yếm mà củng mướt mồ hôi ra. Chị thả lỏng cái dây yếm, với cái quạt giấy quạt phành phạch, hơi gió lùa vào cổ, vào ngực làm chị dễ chịu một tí. Con bé nhả đầu vú không bú nữa. Mấy hôm nay nó bú ít, tại giời nóng, hay là muốn sốt mọc răng, làm cho bầu vú của chị cứ cương đau lên. Mà ngay cả lúc con bé khỏe mạnh bình thường, nó vẫn không bao giờ bú hết cả hai bên bầu sữa cương căng ăm ắp. Lần nào cũng phải nhờ thằng cu Ti bú nốt. Thằng Cu Ti là con chị Mùi, chị cả của Dậu, chị gửi nó ở với Dậu gần năm nay, vì chị điều đi công tác trong Nam. Dậu gọi với ra cửa:
Bà Hội Đồng Tơ vén quần bước lên cầu ván, ngó ngoáy lại dặn dò bạn ghe là Tư Cò:
Một hôm, tui có dịp đi ngang qua Cầu Mỹ Thuận, nhìn giòng nước chảy lấp lánh dưới sông mà lòng cứ nao nao nhớ về bao kỷ niệm cũ. Gió thổi lồng lộng làm dâng lên trong lòng nỗi niềm từ những ngày xưa yêu dấu. Những chiếc xuồng máy chạy ngược chạy xuôi tạo ra những dòng nước hòa trong từng đợt sóng loang loáng ánh nắng phản chiếu tạo nên một bức tranh thật sinh động giữa những cánh đồng xanh bát ngát… Đang ngây ngất mơ màng trong khung cảnh tuyệt vời, bỗng đâu gần đó có một ông lão định leo ra thành cầu có vẻ như muốn tự tử. Tui nhào ra cái ào nắm lấy ông lôi ngược trở lại.
Phần 1
Cô giáo Tường Vân nằm hẩy mạnh lên, càng hẩy cô bấu cái lưng trần của thằng Thân như muốn rách da. Thằng Thân cũng không vừa gì. Mồ hôi mồ hám đổ ra hết. Mông hắn dậm xuống bình bịch tiếng kêu chạm da nghe phát nóng. Phía dưới hai bộ phận sinh dục hút nhau ra vào thoăn thoắt sát rạt. Rồi thằng Thân ngưỡng cổ a a trong họng phát ra những tiếng nghe chói tai, thân người giật đành đạch, cái mông hất mạnh vào háng như trời giáng, phía dưới cô giáo Tường Vân dở chết dở sống cô giẫy lên thì tinh khí của Thân bắn ra lao sâu vào như tạc đạn trong âm hộ của cô. Cơn sướng lan ra khắp châu thân làm cô dại người nằm cứng đơ khi phía trên thằng Thân trân người ráng phang những cái cuối cùng rơi rớt của cơn sướng dư âm vẫn còn đâu đó trên đầu dương vật…
Vào tháng 8 năm thứ 10 đời Chu Hiển Vương, bánh xe lịch sử Trung Hoa đã quay đến cuối đời Xuân Thu. Trận chiến Tương Lăng giữa Tống – Ngụy sau 5 ngày ác liệt đã chấm dứt, quân đội vua Tống thất trận. Tôn Tẫn cùng nhị công tử Ngụy Minh, đại phu Giang Ất vâng lệnh Ngụy hầu chấp nhận việc nghị hòa, đã đi sang Tống.
Không biết dòng sông Trẹm đã có tự bao giờ và cái tên ngồ ngộ do ai đặt ra mà mỗi lần nhắc tới thì nghe nó có vẻ quen thuộc với gia đình tôi cũng như bao dân làng đã từng gắn bó với nó suốt hàng thập kỷ. Nước sông biên biếc vẫn êm đềm chảy như gợi tả cuộc sống ấm no thái bình của làng Thái Bình. Trên trời từng cụm cụm mây lướt trôi lướt trôi lờ lững kéo nhau về phía mặt trời sắp lặn. Vài cánh én chao qua liệng lại trên không, tiếng lá cành xào xạc phát ra từ hàng dương liễu bên đường dường như làm cho buổi chiều nay thật thơ mộng ghê hồn.
Nhà tôi ở một vùng biển đẹp. Đó là một trong những nơi hội tụ của nhiều du khách thích tắm biển và dạo chơi trong rừng. Vì không khí nơi đây rất tuyệt vời.
Chương vọng vào phòng ngủ hỏi vợ:
Cuộc đời sinh viên thật vui cũng thật buồn. Vui vì có bạn bè, có những hoạt động thời trai trẻ. Vui vì tận hưởng cái cảm giác thích thú tự do thoải mái khi không còn gần gia đình nữa. Xen vào đó là cảm giác buồn buồn khi xa người thân, cùng nỗi lo toan cơm áo gạo tiền.
“ Xin lỗi bà. Ông chủ đang bận tiếp khách hàng, tôi không dám làm phiền ông. Tôi sẽ trình ông chủ để gọi lại bà sau khi ông hết bận. Kính chào bà “ Trả lời bà chủ xong, Mạnh mỉm cười gác điện thoại. Khách của ông chủ không phải là khách hàng mà là cô nhân tình của ông
“Đại Ca, xin tha cho em, em sẽ lập công trở lại. Đại Ca .. Đại Ca .. xin tha cho em lần nầy , Đại Ca ..”
Lên lớp Tám, một trong những môn học Lợi thích học và học giỏi nhất có lẽ là môn Hóa học, một môn học mới mà ở lớp Bảy, lớp Sáu không có. Do số tiết học ít hơn các môn học khác nên ở môn Hóa, trường cấp II Phước Lễ A chỉ có vỏn vẹn một cô giáo giảng dạy mà thôi ; đó là cô Thái Thị Mỹ Phụng, người gốc Long Khánh và cô theo chồng chuyển về sinh sống tại Bà Rịa này khá lâu. Năm nay, cô 32 tuổi, đã lập gia đình được chín năm qua và có hai thằng con trai sinh đôi thật kháu khỉnh nhưng do hoàn cảnh “cơm không lành, canh chẳng ngọt” nên gần bảy năm nay, sau khi li dị, cô đành phải sống trong cảnh phòng không gối chiếc còn chồng cô thì về Sài Gòn sinh sống với cả hai thằng con. Một mình cô thui thủi ra vào nơi căn nhà trệt nhỏ bé diện tích khoảng 60m2 ở đường Nguyễn Du, chỉ cách nhà Lợi một ngã tư và lố qua ngã tư thứ hai một chút, gần quán chè nổi tiếng Thanh Cảnh. Trong một tuần, vì trường chỉ có mỗi mình cô dạy Hóa nên sáng nào cô cũng đều thướt tha trong tà áo dài đến trường để giảng dạy cho các em học sinh, trong đó có lớp 8P3 của Lợi.