Anh bạn quý

Phần 1
Ngày 30 tháng 4 năm 1975, Miền Bắc giải phóng miền Nam. Từng đợt sóng người ào ạt ra đi. Trong số người đó có gia đình ông bà Nghị, một viên chức của chế độ Việt Nam Cộng Hòa.
Sau 5 năm sống nơi xứ lạ quê người, ông bà Nghị phải bôn ba đầu tắt mặt tối. Nhưng đồng lương cũng chỉ vừa đủ cho hai ông bà cùng với Duyên, đứa con gái đầu lòng vừa tròn 15 tuổi, sinh sống.
Ông Nghị lúc nào cũng thấy buồn. Chẳng lẽ ông phải chết già ở cái nơi xa quê hương như thế này hay sao? Những đêm nằm thao thức, ông vẫn bàn với bà Nghị là ông muốn làm một thằng con trai để nối dòng. Cuối cùng, bà Nghị cũng đồng ý với ông. Hai vợ chồng cố gắng chơi “rút” để kiếm thêm một thằng cu tí.
Trời không phụ lòng người. Sau một thời gian đụ đéo đủ kiểu, bà Nghị cấn thai. Rồi sinh được thằng Quyền.
Ngày thôi nôi của Quyền, ông bà Nghị tổ chức một buổi tiệc nhỏ mời một vài người lối xóm đến chung vui. Rượu vào lời ra. Mỗi người đóng góp với ông bà Nghị một vài ý kiến, để cải thiện cuộc sống.
Ông Bá, một người bạn trong xóm đề nghị:
– Chính phủ Mỹ không bao giờ bỏ đói người dân đâu ông bà đừng có lo.
Bà Bá vuốt đuôi chồng:
– Ông bà cứ làm như tụi tui đi. Khỏe re hà.
Bà Nghị ngạc nhiên:

– Làm… sao. Ông bà chỉ giùm tui đi?
Ông Bá tỏ vẻ sành sỏi:
– Bà cứ khai là ông nhà bỏ đi. Rỏi bà xin lãnh trợ cấp vì có hai con nhỏ không có cha.
Ông Nghị tỏ về không thích. Ông bàn ra:
– Thôi. Mình còn làm được thì cố gắng làm ăn. Tiền trợ cấp nên để cho những gia đình thật sự khó khăn người ta hưởng.
Bà Nghị phản đối chỏng:
– Hơi sức đâu mà ông lo bò trắng răng. Hưởng được thì cứ hưởng chớ…
Ông Nghị vẫn chưa chịu:
– Nhưng trước sau gì nhà nước cũng bắt được tui. Rồi bắt tôi cấp dưỡng cũng vậy thôi.
Ông Bá cười ngặt nghẽo:
– Anh hay lo xa quá. Khi nào anh đi làm lương bổng cao nhà nước mới bắt anh cấp dưỡng. Đàng này anh thầu cắt cỏ, lãnh tiền mặt. Cứ khai thất nghiệp. Ai mà biết.
Đàn bà vốn có tính tham lam. Nghe vợ chồng ông Bá bàn, bà Nghị làm ngay một bài tính nhẩm trong đầu:
“Ông Nghị thầu cắt cỏ. Mỗi tháng sau khi trừ chi phí, ông kiếm cũng được khoảng 2.000 Đồng. Bà sẽ xin tiền trợ cấp cho ba mẹ con. Mỗi tháng ít nhất cũng có khoảng 500 đồng nữa cộng thêm foodstamp. Rồi bà sẽ xin housing, khỏi phải trả tiền nhà, khỏi phải lo tiền ăn học cho Duyên sau này. Coi như hai vợ chồng mỗi tháng dư ra ít nhất là hai ngàn. Một năm dư được hai mươi lăm ngàn. Chỉ cần 4 năm, ông bà sẽ có dư 100 ngàn. Một số tiền to lớn mà bà Nghị chưa bao giờ dám mơ ước tới. Chừng đó, có vốn rồi. Hai người sẽ ở lại với nhau một cách chính thức, mở cơ sở làm ăn, chủ cả như thiên hạ.”
Ông Nghị nãy giờ vẫn chưa yên tâm. Ông bàn ra:
– Vợ chồng con cái đang sum họp như vậy không muốn lại muốn ly dị để mỗi tháng thêm vài trăm bạc làm chi.
Bà Nghị gạt đi:
– Thêm đồng nào đỡ đồng đó chứ ông.
Ý bà Nghị đã quyết, cuối cùng ông Nghị cũng phải chìu theo.
Ông Nghị tạm thời phải dọn hết đồ đạc, gửi tạm nhà ông Bá. Bà Nghị xin được trợ cấp dễ dàng nhờ có con nhỏ, lại bị chồng bỏ.
Ông Nghị cứ sáng sớm là lên đường đi cắt cỏ. Chiều tối mới về, gửi xe bên nhà ông Bá rồi lủi thủi về nhà y như một tên trộm.
Nhiều đêm đang ngủ, nghe tiếng người đi bên ngoài, ông bà Nghị cũng giật mình lo lắng. Hai người chỉ sợ cảnh sát đến gõ cửa, hoặc là nhà nước cho người đến điều tra. Ông Nghị lo lắng hàn với vợ:
– Từ xưa đến giờ, anh không quen với những việc làm lén lút như vậy. Anh cảm thấy… nó thế nào ấy. Khó chịu lắm.
Bà Nghị cằn nhằn:
– Ở bên này, 100 người là hết 99 người hưởng trợ cấp làm tiền mặt. Có ai lo đâu. Chỉ có một mình ông là hỏng giống ai hết.
Ông Nghị chán nản, thôi không tranh luận với vợ nữa.
Cuộc đời không êm ả trôi như bà Nghị tưởng. Bỗng một hôm, sở xã hội cho người đến xét nhà vì có tin báo ông Nghị vẫn còn chung sống với bà. May mắn là khi nhân viên thanh tra đến ông Nghị đi làm không có nhà. Bà Nghị làm ra về oan ức, khóc than:
– Ổng đã bỏ mẹ con tôi mấy năm nay. Có lo lắng gì cho tôi đâu?
Người nhân viên gốc Việt trình bày:
– Tôi cũng chẳng thắc mắc gì về đời sống của bà. Nhưng trên sở nhận được tin báo là ông và hà vẫn còn chung sống. Vì thế mà sở cử tôi xuống đây để điều tra.
– Ai mà tàn ác quá vậy trời. Thật tình thì… lâu lâu ổng cũng cồ ghé thăm hai cháu một lần. Người ta hỏng biết đi đồn bậy hạ.
– Vâng. Nếu thật sự như vậy thì thôi. Nhưng nếu ông nhà trở lại với hà thì bà phải khai báo với trên sở. Nếu không, bà phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Bà Nghị cảm ơn rối rít. Tối đến, khi ông Nghị đi làm về bà đem chuyện đó ra bàn với chồng. Bà đề nghị hay là tạm thời ông lánh đi nơi khác một thời gian. Chờ chừng nào êm êm hãy trở về. Ông Nghị lại phải làm theo ý bà một lần nữa. Tạm thời, ông đi share một phòng nơi nhà người bạn, cách vợ con cả tiếng đồng hồ lái xe.
Trong thời gian ông Nghị không có ở nhà không ai kiểm soát, con Duyên cũng đi chơi suốt ngày với đám bạn của nó. Bà Nghị ở nhà một mình với thằng con nhỏ. Mỗi chút bà mỗi nhờ đến ông Bá, người bạn tốt bụng bên cạnh giúp đỡ.
Bà Bá làm việc cho một nhà hàng Tàu nơi trung tâm thành phố. – Mỗi ngày bà phải có mặt ở nhà hàng từ 10 giờ sáng. Làm việc mãi đến 10 giờ đêm mới về. Đặc biệt trong ba ngày cuối tuần, thứ Sáu, thứ Bảy và chủ nhật, nhà hàng bán đến 2 giờ sáng mới đóng cửa nên bà phải về nhà thật khuya.
Nhờ vậy, suốt ngày ông Bá chỉ đi ra đi vô chẳng phải đi làm việc gì cả. Vì chính hai ông bà cũng đang hưởng trợ cấp của chính phủ.
Tiếng chuông reo lên, báo hiệu giờ tan học chưa kịp dứt là Tuân đã phóng nhào ra khỏi lớp. Nó muốn lấy xe thật nhanh để khỏi bị kẹt trong đống xe cộ hỗn độn của parking nhà trường.
Đám thằng Vũ, con Duyên và con Mai đã đi bộ ra cổng đợi nó. Tuần nào cũng vậy, cứ mỗi thứ Sáu, tan học xong là bốn đứa nó chất hết lên xe, rủ nhau đi du hí…
Tuân, Vũ, Duyên, Mai học cùng một trường nhưng bốn đứa học bốn lớp khắc nhau. Vậy mà chủng đi chơi chung với nhau một băng mới là lạ. Có lẽ là tại tụi chúng hợp “gu” với nhau. Niềm vui của chúng là hợp nhau uống rượu, quậy và… làm anh bất kể nơi nào.
Xe vừa ra tới xa lộ, thằng Tuân đã nhắc nhở Vũ và Mai:
– Hai đứa bây ngồi băng sau muốn làm gì thì làm. Nhớ đừng có dòm ngó chuyện tụi tao nghe chưa.
Vũ vừa cười hô hố, vừa trả lời nó:
– Chuyện tụi lao làm còn chưa xong, hơi sức đâu mà để ý tụi bây.
Vũ vừa nói vừa ôm con Mai đè nghiến xuống băng ghế. Hai đứa vừa hun hít, vừa bóp vú, bóp chim nhau loạn xạ.
Nơi ghế trước, Tuân một tay lái xe, tay còn lại nó vén váy con Duyên, thọc vào háng con nhỏ mà táy máy. Con Duyên cũng chẳng vừa. Nó chỏm người qua, kéo cá lipper quần của Tuân xuống. Vừa tính biểu diễn một màn thổi kèn, chợt như sực nhớ ra điều gì, nó quay ra sau nói với hai đứa bạn:
– Ê xào khô thì được. Đừng có xào ướt trên xe. Cảnh sát thấy được là bỏ mẹ cả đám.
Con Mai từ nãy giờ mới chịu lên tiếng:
– Chơi gì kỳ vậy. Đang hứng mà hỏng cho chơi. Khí lên tới óc rồi đây nè.
Vũ vừa cười khằng khặc, vừa chêm thêm một câu:
– Đụ mẹ… Hỏng cho chơi chắc tao phải “sục” cho nó đỡ tức dái.
Tuân bảo hai đứa nó:
– Để dành tối chơi. Trễ một chút hộ chết hả?
Vũ và Mai cười khằng khặc, nói vọng ra băng trước:
– Vậy thì chạy lẹ lên. Hai đứa tụi tao… nứng lắm rồi đó…
Duyên đang đi đường lưỡi Tuân, ngừng lại nói:
– Tụi bây làm như tụi tao… hỏng nứng vậy…
Chiếc xe Mustang đời 66 ngừng lại trước một khách sạn sang trọng dọc bờ biển. Vũ ngạc nhiên hỏi Tuân:
– Ê Đậu xe ở đây làm gì mậy?
Tuân trả lời một cách tự nhiên:
– Mướn phòng chớ làm cái gì.
Mai và Duyên cùng nhao nhao lên:
– Lấy cái gì làm tiền mà mướn. Ngủ bụi đời mẹ nó cho rồi.
Tuân tỏ vẻ đàn anh:
– Chuyện đó để tao lo. Tụi bây câm cái mõm lại đi.
Vũ Duyên, Mai trợn tròn mắt ngạc nhiên, nhìn Tuân đi thẳng lại quầy làm thủ tục thuê phòng. Cả ba đứa bán tín bán nghi chưa kịp hỏi đã thấy Tuân dơ cao hai xâu chìa khóa lắc lắc. Ba đứa nối gót Tuân chui vào thang máy.
Lên đến tầng thứ tư, Tuân mới đưa cho Vũ một chìa khóa phòng. Hắn còn dặn kỹ:
– Tụi bây… chơi cho đã đi. Đủng 8 giờ xuống dưới nhậu. Ô kê?
Vũ vẫn còn thắc mắc, hỏi Tuân:
– Ê lỡ đói thì lấy… cặc gì ăn đây?
– Mày cứ kêu order, biểu bồi mang lên phòng.
– Rồi tiền ở đâu mà trả?
– Tao trả rỗi. Đừng có lo. Cứ hưởng đi.
Vũ vẫn chưa yên tâm. Nhưng hắn thấy Tuân nói chắc như đinh đóng cột nên cũng đỡ lo. Hắn nắm tay lôi con bồ vào phòng, rồi dùng chân đá sập cánh cửa lại.
Nãy giờ nghe hai đứa nói chuyện, Duyên vẫn chưa hiểu ất giáp gì cả. Đến lúc cả hai đã vô phòng, nó mới hỏi Tuân:
– Tiền ở đâu mà anh chơi bảnh quá vậy?
Tuân nói gọn bâng:
– Tiền ở đâu mà tiền. Anh làm gì có tiền?
– Vậy chớ… anh lấy cái gì để trả tiền phòng?
Lúc bấy giờ Tuân mới bỏ nhỏ vô tai Duyên nói:
– Anh chôm cái… credit card của bà già.
Duyên cười lên ha ha, ôm Tuân hôn chùn chụt. Rồi hai đứa nó rủ nhau đi… tắm chung.

Anh bạn quý
Chia sẻ đường link
Scroll to top
nũ hoàng ai cậpdanh gia vọng tộc tập cuốitruyen sex o nha voi chitruyen sex ba me damphim sex chó dit nguoiloan luan .comtruyện cấp 3 18truyện sẽtvong gia du ba giachịch mẹ vợtruyen sex lon metruyensexngoaitinhvợ chồng sexdit len vo sepngoại tình với chị dâu hayđịt lồn em điday làm tìnhloan luan con lam me co thaisex dan ba dam dangỷ thiên đồ long ký tập 15dm cho lonhiep dam co giao tai nhadoc tryuen maphim sex ba gi dam dangphim sex tinh nhan than maty thien do long ky tron botruyen set chi va emtruyen dam duc manhloan luan me ke con chong dit nhautruyen sex no le tinh ducchuyen nguoi va thudit nhau hai duanắc nhauphim sec dem muonhon nhau coi het quan ao tren giuongtruyen sec hay nhatchuyen sex loan luan moi nhatdoc truyen cho du nguoiphim sex dit chonguoi lon netsex be suongsex manh nhatnhung nguoi gia dit nhautruyện sex 21coithienđu gai giasex dit chi dausex rinh mohinh sex ca si toc tienđọc ngôn tình 18truyen sex tinh me condạy cách hôn nút lưỡinghe truyện ỷ thiên đồ lông ký fulltruyen tranh 18 nhat ban loan luandi chau dit nhautruyện sex giáo viêndem tan hon quan he 7 lanthoc tay vao buomsex nguoi du boca gia dinh dit nhautruyện 15gai xinh cho con bu suadit nhau tren bienwed truyen sexphim sex dit me di contruyện sex gay có hìnhtrai dâmba xa dam dang tap cuoixem các kiểu địt nhaudit nhau voi em hang xomtruyen sex aodiodit chet nguoidit manh lenloan luan gia dinh me va con traicuc nung to tho dienem dit chi dingựa dịt ngườisex chi em ho