Mụ chủ nhà
Phần 1
Truyện sex người lớn, truyện sex cõi thiên thai dâm dục
Truyện sex người lớn, với đủ các thể loại: truyện sex loạn luân, phá trinh, hiếp dâm, ngoại tình, đụ tập thể, truyện les, bạo dâm…
Phần 1
Nó cứ chúi đầu lăn xả vào háng tôi, le lưỡi dài ra và quét thật kỷ như thèm thuồng. Nó liếm háng rồi liếm hòn dái rồi ngậm trọn con cu tôi mà mút lấy mút để. Vì thời gian có hạn nên nó tranh thủ mà liếm tới tấp, liếm gấp rút và liếm mạnh bạo. Con cu tôi đã cương bự và lấp đầy ấp cái miệng của nó.
Thùy Hạnh ngồi ngẫm nghĩ, thời gian trôi qua nhanh, mới đó mà hơn năm năm ở Mỹ. Ngày mai là ngày đoàn tụ với Mẹ nàng. Từ khi nàng kết hôn với Lợi sang Mỹ nàng làm giấy bảo lãnh cho Mẹ. Nàng ngồi mà dĩ vãng quây về như cuộn phim. Ngày xưa Bố nàng đi quân đội, rồi tử trận ở Căm Pu Chia. Mẹ nàng một thời gian sau gá nghĩa với một người đàn ông nhỏ tuổi hơn bà, tuy không cưới hỏi nhưng hai người vẫn sống với nhau. Lúc chưa có người đàn ông mà Thùy Hạnh gọi là Dượng Chín, Ở ngoài đời Mẹ nàng có nhan sắc mặn mà, có duyên ngầm và thân hình gọn gàn nẩy nở gợi cảm.
– Timmy, em đã chuẩn bị xong chưa?
Phần 1
Từ ngày Hùng chết, Nguyệt sống ở vậy với 2 đứa con trai lớn Dũng và Cường cũng đã hơn 2 năm. Dũng thì là con ruột của Hùng với Nguyệt năm nay cũng 26 tuổi tướng tá cũng vạm vỡ tràn đầy sức sống, còn Cường là đứa con nuôi của Hùng và Nguyệt nhỏ hơn Dũng 1 tuổi. Cường thì thân hình không có gì gọi là đặc biệt chỉ là nó lai Tây mà thôi. Cũng chính nhờ có Cường nên cả gia đình được sang Mỹ theo diện con lai.
Hôm nay một ngày rằm tháng Bảy, một ngày trời u ám sắp mưa cuối tuần, ba má của Thúy, Kiều và Vân lại lên chùa viếng Phật như hàng năm. Mấy chị em Thúy – Kiều – Vân thức dậy trong một buổi sáng ảm đạm. Tắm rửa sạch sẽ. Thay đồ. Chải chuốt cho thật đẹp. Sau khi ăn sáng xong mấy chị em không còn gì để làm, để chơi, lại thấy buồn chán với thời tiết bên ngoài và cảnh vật chung quanh căn nhà. Biết không ra khỏi nhà vào thời tiết này nên các chị em định mở Thúy Nga Paris ra xem và cùng những chuyện về shopping, về đám con trai cùng lớp và về cuộc hẹn tối nay ăn chơi xả láng. Nhưng từ nảy tới giờ không nghe được một cú phone nào gọi như thường lệ, chị em ta như đứng ngồi trên đám kiến lửa. Đang lúc bực bội và phân vân chưa biết làm gì thì Thúy – người chị lớn – lên tiếng nói:
Sáng thứ bảy trên quốc lộ 1A, chiếc xe Ford Transit mười sáu chỗ ngồi chở gia đình Mạnh về Vĩnh Long ăn đám cưới người em họ của Tú. Vợ chồng Mạnh, Tú và bé trai mới hơn một tuổi cũng có đem theo bé oshin tên Lan để chăm cu tí. Ngoài ra đi cùng còn có bạn thân của Mạnh thời còn ở Việt Nam. Nhân dịp người bạn Việt Kiều về thăm, vợ chồng Mạnh rủ theo xuống miệt quê miền Tây chơi luôn, Mạnh gởi gắm Tú ráng kiếm một em làm mai cho người bạn vẫn còn độc thân vui tính này, Mạnh còn hay đùa giỡn bảo để bạn cứ lông bông thì như là bom nổ chậm. Anh chàng người bạn tên Long.
Phần 1
Chương vọng vào phòng ngủ hỏi vợ:
Thời gian như một cơn gió thoảng, nó chợt đến, chợt đi. Thoáng chốc mà tôi đã rời xa Sài Gòn bốn năm rồi. Bốn năm qua, Sài Gòn không còn trong tâm trí tôi nữa. Thay vào đó là những hình ảnh của khoả thân, vú, lồn, lông, mu, những xác thịt, những lần lăn lộn trên giường, trên bải biển, trên tấm bao nilon cùng với con nhỏ cùng xóm, con Tư.
Bà Hội Đồng Tơ vén quần bước lên cầu ván, ngó ngoáy lại dặn dò bạn ghe là Tư Cò:
Một tràng đạn nổ dòn dã, thằng lính đổ ập người như cây chuối bị phạt ngang thân, Tú nóng mặt chồm lên, tiếng mìn cóc nổ khô khan cắt gọn đôi chân Tú đến tận đùị Nó gào thét trong đau đớn. Nó gọi tên Vũ, nó van xin Vũ, nó nhắc nhở Vũ phải nhớ đến câu thề mà hai đứa đã hứa với nhau, sẽ giúp nhau thoát khỏi cuộc đời tật nguyền. Vũ bò lên cạnh Tú, mặt Tú bê bết máu, tay nó cố gỡ túi áo như muốn lấy một vật gì, miệng tru tréo gào lên như con heo bị chọc tiết:
Hạnh là cháu ngoại của bác tư, một người bạn thân của ba tôi. Tuy Hạnh bằng tuổi tôi nhưng bác tư bắt nó phải kêu tôi bằng cậu. Hai cậu cháu tôi chơi rất thân với nhau, cùng lớn lên, cùng học chung trường làng, tôi thường bảo vệ chở che cho nó. Còn nó có cái gì ăn cũng chừa phần tôi.
Sáng nay trước khi con gái đến lớp, bà Cần dặn con:
Từ hôm đi dự đám cưới đứa cháu ở Houston về đến nay, tôi cảm thấy khi thì khó chịu khi thì tiếc rẻ mỗi khi ngồi nghĩ lại cuối tuần đặc biệt đó. Gia đình từ xa đến dự khá đông nên phải chia ra ở nhiều nhà, vợ chồng tôi được vợ chồng đứa cháu anh cô dâu ra đón ở phi trường Bush đưa về nhà chúng, ở đó đã có một cặp anh chị phía Hoa, vợ cháu tôi.
Phần 1
Không có tuần nào mà chúng tôi lại bỏ xót những chuyến đi chơi đầy thú vị , nhất là vào mùa hè này . Bạn tôi “Huy” một người rất rành về những kỹ thuật tình dục , từ lý thuyết tới thực hành , đối với Huy tôi chỉ là một thằng nhà quê không biết một tí ti gì về con gái cả,
Phần 1
Phần 1
Tôi khổ sở vô cùng mỗi lần được anh chị chủ nhà kêu ra ăn cơm. Tôi đã nói xin anh chị cứ dùng bữa trước, còn lúc nào đói tôi ăn cũng được, nhưng anh nhứt định không chịu. Có khi tôi đã cố trốn nằm trong buồng, anh ì xèo cũng lôi ra bằng được.
Phần 1
Ông Thạnh, bố của Lợi, cách đây hai mươi hai năm về trước, tuy đã có đến năm mặt con ( chị Hai Hảo, chị Ba Hường, chị Tư Nghĩa, chị Năm Hoàng, chị Sáu Minh) nhưng do tính đào hoa léng phéng ( vì thế mà hiện tại Lợi bị ảnh hưởng di truyền nặng nề một cách ghê gớm đến như vậy) nên trong một chuyến về chơi tại xã Phước Lý, Huyện Long Thành, một cuộc tình đã chớm nở giữa ông và một phụ nữ người Khơme. Kết quả mối tình ong bay bướm lượn trên là một người con gái đã chào đời hay nói khác hơn, Lợi lại có thêm một người chị ruột cùng cha khác mẹ tên Nguyễn Thị Y Liên lớn hơn nó những chín tuổi. Thật không ngờ, trong một hoàn cảnh hết sức éo le, giống như chị Đông và chị Sương, chị Liên cũng đã trở thành người tình một đêm tuyệt vời của nó khi nó vừa học xong lớp 7 mặc dù chị lớn hơn nó những chín tuổi. Về nhan sắc thì phải thừa nhận một điều là chị không sao so sánh ngang bằng với chị Đông, chị Sương cho được vì do ảnh hưởng di truyền từ mẹ nhiều hơn bố nên giống mẹ như đúc ở làn da đen chẳng khác gì cục than hầm, đến nỗi chị mà đứng trong màn đêm thì cho dù người tinh mắt lắm cũng chưa chắc gì nhận ra.
Tuyết thảy gói Salem lên bàn, rút cái zippo Made in Japan mạ bạc bóng loáng, đưa hai ngón tay điệu nghệ búng đánh tách một cái, ngọn lửa xanh lè phụt lên, nàng ngửa mặt lên châm đốt diếu thuốc, phun làn khói cuộn tròn thành từng vòng tròn, tiếp nhau bay bay lên trần nhà, ném cặp giò mang đôi “bốt đờ sô” cài giây kéo, nâng ly rượu ực một ngụm dài, lật mu bàn tay quẹt ngang miệng, buông thỏng một câu “hắc ám:”
4h chiều ở Mahattan thật là đẹp. Christian – cậu bé mồ côi vẫn hay ra chỗ bến xe bus, ngồi ngắm đường phố. Ngắm những người đi qua đi lại trên phố và tự hỏi không biết ai trong số những người ở đây nhận nuôi Chris. Đã biết có bao nhiêu người bạn ở cùng phòng với Chris tại cô như viện ở đây đã được nhận nuôi vậy mà nay Chris đã 13 tuổi rồi mà Chris vẫn còn ở đây. Nó phải ở đây đến bao giờ. Các cô ở cô nhi viện rất tốt với Chris nhưng Chris vẫn thèm khát một gia đình hay một người thân nào đó để chỉ yêu một mình nó, chăm sóc một mình nó thôi. Và nó cũng chỉ yêu một người duy nhất mà thôi.