Bố vợ dâm dê
Với cái dáng người bệ vệ, mái tóc đen tuyền n da dẻ hồng hào và cái đức tính ăn nói nhã nhặn ông Phong, bố vợ tôi là một trung niên khá lý tưởng với nhiều người.
Truyện sex người lớn, truyện sex cõi thiên thai dâm dục
Truyện sex người lớn, với đủ các thể loại: truyện sex loạn luân, phá trinh, hiếp dâm, ngoại tình, đụ tập thể, truyện les, bạo dâm…
Với cái dáng người bệ vệ, mái tóc đen tuyền n da dẻ hồng hào và cái đức tính ăn nói nhã nhặn ông Phong, bố vợ tôi là một trung niên khá lý tưởng với nhiều người.
Sẵn vừa bị cho nghỉ việc, tôi ghi danh đi học một thời gian. Dù gì cũng có mấy tháng lương thất nghiệp, lại còn một số tiền thưởng những giờ làm dư, và nếu học nghề ngỗng hay bất cứ môn gì thì EDD cũng cấp thêm cho từ 3 đến 6 tháng nữa. Tôi lai rai ghi tên, lấy đủ 13 unit, để may ra vòi tí ti học bổng trợ cấp. Thế nên, việc học hay không đối với tôi chẳng can hệ, miễn là đi cho hết thì giờ rảnh là nhứt.
Trời nắng chang chang, đi học về. Mở cái cửa phòng chung cư rồi quẳng ngay cái cặp xuống ghế. Trời nóng như thiêu như đốt, thế là đã được nghỉ hè. Năm nay mới học lớp 11 thôi nên cũng chẳng phải thi cử gì nhiều.
Chi đứng chết lặng bên ngoài cửa phòng tắm, toàn thân run lên bần bật, cô ghé mắt nhìn vào cảnh tượng ghê gớm đang diễn ra ở bên trong giữa anh Trung với nhỏ Quỳnh, người bạn gái thân thiết của nàng. Họ trần truồng như hai con nhộng và đang hì hục làm tình, không hề nghĩ rằng bên ngoài của phòng tắm còn có Chi hiện diện bất ngờ và nàng nhìn họ không sốt một động tác ái ân đang diễn ra mê mệt giữa hai người.
Khải và Dũng phơi cỏ để dành lương thực cho gia súc ăn vào mùa đông gíá lạnh. Hôm nay trời nắng, ấm, hai người cởi trần để lộ những bắp thịt nở nang trước ngực và hai tay. Hai người cùng ở lứa tuổi tam thập, là bạn chí thân từ khi còn để chỏm và suốt thời gian học Tiểu học cho đến hết bậc Trung học.
Thằng Tý năm nay mới mười ba tuổi,nhưng nó bị bỏ rơi từ nhỏ…rồi được ông bà chủ nhà vốn là một trang trại chủ, nhận về nuôi …nó ngoan và hiền,ông bà chủ trang trại giao cho nó việc trông lom đàn gia súc gồm có: bò ,dê,lợn và chó cùng đàn gà trọi với hai con ngựa.con ngựa cái mới đẻ một con ngựa đực đã được hơn một năm tuổi,con chó cái cũng đẻ một đàn chó con,chó con đã bán hết ,duy có một con cho con đực là bị còi lên không bán được và để lại nuôi cùng con chó mẹ…trang trại khá rộng lên hai mẹ con con chó rất có ích,từ ngày con chó đực con ,anh em nó bị bán hết một mình nó được ăn no lên lớn nhanh lắm…
Năm tôi chuẩn bị lên lớp 6 thì ba mẹ tôi thuê cho tôi một cô gia sư để đến kèm tôi học bài vì đây là năm học quan trọng .Chúng tôi chuẩn bị thi tốt nghiệp và thi vào PTTH. Đó là một ngày thứ 6 khi tôi đi học về thì thấy một co gái rất xinh , tóc duỗi thẳng mặc quần bò cung chiếc áo phông Trắng đang ngồi nói chuyện với bố mẹ tôi .Thấy tôi vừa về bố mẹ tôi gọ tôi vào
Lyly là một thiếu nữ trên trung bình về nhan sắc, cô còn có một thân hình nảy nở thật toàn vẹn. Từ độ tuổi 13, thân hình của Lyly đã có những dấu hiệu phát triển khá sớm sủa, so với những đứa con gái đồng tuổi với hai gò vú tròn vo nổi um lên trước ngực, hai vòng eo thon thon chạy dài xuống cặp mông nở nang đầy đặn và một cái lồn xinh xinh nho nhỏ, đang lún phún mọc nhanh nhiều sợi lông tơ mềm mại đen tuyền óng ánh và hơi quăn quăn, làm cho chính cô cũng tự cảm thấy hãnh diện và thích thú mỗi khi tự săm soi thân thể của mình trước tấm gương lớn gắn sẵn bên trong phòng tắm, hoặc mỗi khi Lyly mặc một chiếc áo thun lá mong manh ở nhà, thì tấm thân cao ráo với nước da trắng ngần của nàng đã khiến cho lũ trẻ ranh con trai cùng cư ngụ trong khu vực của mẹ con nàng cứ phải dán chặt những đôi mắt hau háu vào từng bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng của Lyly để mà tấm tắc khen thầm.
Dân thôn quê chúng tôi vốn nghèo, nhà tôi nói ra còn đỡ hơn mấy nhà hàng xóm, nhà tụi nó nghèo còn hơn nhà tôi nữa. Nhà tụi nó lớp thì mái tranh lủn, vách xiêu, cột bị mọt ăn gần muốn sập. Nhà tôi thì nói chung khá hơn, nhưng mấy cái vách thì cũng lủng chỗ này chỗ nọ, không nhiều nhưng nếu nhìn từ ngoài vào trong có lẽ cũng thấy hết mọi thứ.
Vào cái thời buổi mà người ta đã không còn tin vào chuyện ma qủy nữa thì bỗng ở một cái làng hẻo lánh nọ tại Việt Nam chuyện lạ xảy đến.
Ngọc Quỳnh là một cô bé rất thông minh. Từ bé cô đã học rất giỏi nhiều môn, từ những môn yêu thích của những em nữ sinh như Tập đọc, Chính tả (ở cấp Tiểu học), Tập làm văn, Tiếng Việt, Nhạc, Họa (ở cấp Trung học cơ sở) cho đến Văn, Ngoại ngữ, Hóa học (ở cấp Phổ thông trung học), sau này môn nào cô cũng giỏi cả. Năm học lớp 9, Quỳnh được đi thi học sinh giỏi cấp thành phố môn tiếng Anh và giành được giải nhất với số điểm 9,5/10. Trường và lớp Quỳnh đang học đều rất tự hào về cô học trò nhỏ của mình. Bố mẹ cô bé cũng rất tự hào với hàng xóm khi có được cô con gái xinh xắn giỏi giang. Quỳnh xinh lắm, không như quy luật muôn thuở là con gái mà học giỏi thì xấu, Quỳnh vừa học giỏi vừa xinh xắn, đáng yêu. Vì quá tự hào về con gái mình mà bố mẹ cô bé không hay kèm cặp cô như nhiều bạn bè cùng lứa tuổi, hai ông bà cho rằng với một cô con gái ngoan ngoãn, có suy nghĩ như Quỳnh thì không cần phải rèn dũa nhiều như những đứa trẻ ngỗ nghịch cùng độ tuổi. Hai người yên tâm với công việc kiếm tiền.
Ngày 18 tháng 5 năm 2000, tôi quay nhìn mẹ tôi lần cuối để bước lên chuyến tàu Nha Trang – Sài Gòn trong nước mắt tiễn đưa của ba mẹ, và ba cô em gái thơ dại.
Trước giờ chỉ nghe nói đến Vũng Tàu, Long Hải, Long Thành chứ Nguyệt Lan chẳng nghe gì về Bình Châu. Nhưng bây giờ cũng phải biết vì Ngọc Hân nhỏ bạn trường Luật cứ nô nức kêu gọi tổ chức đi chơi Bình Châu. Dạo này nhỏ Hân yêu đời vì có bồ, nên hay kiếm chuyện, kiếm chỗ đi chơi với bồ nó. Thôi cũng được, anh bồ tên Hùng hay đi chơi chung với hai anh kia, Long và Phong, thành ra bộ năm cũng vui, cả đám quậy giỡn như quỷ.
Tôi tên là Tuấn, năm nay 17 tuổi. Giống như bao cậu trai mới lớn khác, tôi bỗng cao vọt hẳn lên, râu ria bắt đầu mọc lún phún. Thi hết phổ thông trung học, tôi được mẹ đưa sang Ba Lan để chuẩn bị vào học đại học. Bố me? Ôi bỏ nhau đã lâu, tôi sống với bố trong suốt thời gian qua. Sang đây, tôi được một mình làm chủ một căn phòng rộng 37m2 trong căn hộ ba buồng thuộc khu trung tâm thủ đô Warszawa(Warsaw thủ đô Balan). Mẹ tôi và người chồng sau của bà sống trong phòng dùng làm phòng khách nối liền với bếp và phòng ăn. Phòng thứ ba là phòng của chị Thủy, con riêng của ông bố ghẻ với người vợ trước.
Tôi thích những người đàn bà có thân hình mập mạp. Không hiểu sao đầu óc tôi lúc nào cũng chỉ nghĩ tới nhưng người đàn bà có thân hình như vậy. Nhất là nghĩ tới bà mẹ kế của tôi, một bé bự thật hấp dẫn với tôi.
Mộng bản thân nó đã không phải là thật, mà là ảo. Thế thì ảo mộng sẽ là gì các bạn nhỉ?
Cô Thuận khoảng trên 30. Tóc dài mắt to mủi thanh môi đỏ, người nẫy nỡ da trắng, nhưng ăn mặc lúc nào rất kín đáo nên khó nhận. Cô dạy trung học Việt Nam nhưng theo chồng qua Mỹ chỉ làm phụ giáo. Cái nghiệp lúc nào bắt cô cũng phải nghiêm trang. Cô trang điểm vừa phải nhã nhặn. Đi ra đường ngoài giờ dạy lúc nào cũng có chồng cô bên cạnh, ông cũng từng làm làm giảng sư đại học, nhưng vì không hợp với đường lối chánh phủ nên ông tìm cách qua Mỹ theo diện đoàn tụ gia đình anh em. Tên ông là Tính, người ta thường gọi ông giáo Tính. Nhưng qua Mỹ thời gian ông bị đứt gân máu nên một bên hoàn toàn bại xụi phải ngồi xe lăn, từ đó không thấy ông xuất hiện nữa. Cô Thuận càng ngày càng ít tiếp xúc mọi người ngoài giờ đi dạy phụ giáo.
Nam Phương một cõi không lối về.
Phần 1
Em tên Trần Thị Mỹ Lệ, 19 tuổi. Chuyện em sẽ kể dưới đây là một chuyện suốt đời em nhớ mãi. Chuyện lần đó, cái thuở em mới tròn 18 tuổi, vào một buổi xế chiều của ngày nọ, chị Bang chở em trên một chiếc xe Dream mới mua của chị, chạy xuyên qua các con đường đi về phía Chợ Lớn. Ngồi đàng sau xe, em bấn loạn trong đầu bao ý nghĩ này nọ. Cứ tưởng là mình đã sẵn sàng từ mấy ngày trước rồi, nào ngờ bây giờ vẫn còn run.
Tôi và nàng đã yêu nhau được hơn hai năm. Chúng tôi rất âu yếm và thân mật. Thỉnh thoảng đi xem phim, lâu lâu lại đi shopping. Tôi cũng rất thân với gia đình của nàng. Trong nhà nàng có mẹ và 3 đứa em gái, càon ba thì đã đi theo bà nhỏ từ khi mới qua đất Mỹ này.
Chị Thục nghe tiếng xe biết thằng Tú tới. Chiếc xe trời đất của chị hư bất tử nên không biết nhờ ai rước ông Nhân, chồng chị, từ phi trường về. Chị gọi ba thằng Tú là người bạn thân ở gần đây, thì ổng cũng bận nên sai thằng Tú, nhưng ổng còn nói thêm một điều là coi chừng thằng nhỏ vì hắn mới có bằng lái xe. Chị hơi ớn, nhưng phải nhận vì nước đã tới trôn. Vừa ra tới cửa thì chị thấy xe thằng Tú đậu sát lề đường, hắn thò đầu ra nhìn chị cười nói:
Tôi còn nhớ chính xác, lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy. Sáng hôm đó trời rất đẹp, mặc dù chỉ mới đầu xuân. Chuyện diễn ra trong sân chơi của trường. Chúng tôi đang đợi giờ vào lớp. Tôi, như mọi ngày vào giờ này, cặp kè với 2 đứa bạn thân nhất của mình: Vanessa và Robert. Mặc dù mới chia tay tối hôm qua, nhưng cũng như mọi bữa sáng, chúng tôi luôn có chuyện mới và quan trọng để kể cho nhau.
4h chiều ở Mahattan thật là đẹp. Christian – cậu bé mồ côi vẫn hay ra chỗ bến xe bus, ngồi ngắm đường phố. Ngắm những người đi qua đi lại trên phố và tự hỏi không biết ai trong số những người ở đây nhận nuôi Chris. Đã biết có bao nhiêu người bạn ở cùng phòng với Chris tại cô như viện ở đây đã được nhận nuôi vậy mà nay Chris đã 13 tuổi rồi mà Chris vẫn còn ở đây. Nó phải ở đây đến bao giờ. Các cô ở cô nhi viện rất tốt với Chris nhưng Chris vẫn thèm khát một gia đình hay một người thân nào đó để chỉ yêu một mình nó, chăm sóc một mình nó thôi. Và nó cũng chỉ yêu một người duy nhất mà thôi.
Những ngày tháng còn trong quân ngũ, tôi thường hay rủ vài người bạn cố vấn làm việc chung đơn vị, về nhà chơi với vợ chồng tôi. Trong số đó có Ryan rất vui vẻ cởi mở, hắn còn trẻ và đẹp trai nhất, nên được vợ chồng quý mến, và thường mời hắn ở lại ngủ qua đêm tại nhà chúng tôi. Mỗi lần đến chơi, hắn đều luôn luôn có quà này quà nọ tặng vợ tôi, có lẽ hắn muốn trả công cho vợ tôi đã thường xuyên làm những món ăn Việt Nam đãi hắn, và hắn ưa thích nhất là món chả giò do vợ tôi làm.