Ai bắt cóc cô Nghiêm
Chuyện bắt đầu từ lúc cô Nghiêm được đổi về làm cô chủ nhiệm của lớp tôi. Tôi, một nữ sinh chỉ giỏi về Toán, rất kém Văn, và cô dạy môn Văn nên tôi không bao giờ được lọt vào “mắt xanh” của cô suốt học kỳ I qua.
Truyện sex người lớn, truyện sex cõi thiên thai dâm dục
Truyện sex người lớn, với đủ các thể loại: truyện sex loạn luân, phá trinh, hiếp dâm, ngoại tình, đụ tập thể, truyện les, bạo dâm…
Chuyện bắt đầu từ lúc cô Nghiêm được đổi về làm cô chủ nhiệm của lớp tôi. Tôi, một nữ sinh chỉ giỏi về Toán, rất kém Văn, và cô dạy môn Văn nên tôi không bao giờ được lọt vào “mắt xanh” của cô suốt học kỳ I qua.
Tôi thích những người đàn bà có thân hình mập mạp. Không hiểu sao đầu óc tôi lúc nào cũng chỉ nghĩ tới nhưng người đàn bà có thân hình như vậy. Nhất là nghĩ tới bà mẹ kế của tôi, một bé bự thật hấp dẫn với tôi.
Hai vợ chồng cô Sáu, có 1 đứa con trai , năm nay 16 tuổi , Cô đang ở tuổi 33 , cô Sáu sinh con lúc cô mới 17 tuổi, chồng cô 40 tuổi làm nghề tài xế cho 1 cơ quan nhà nước, cảnh gia đình êm ấm, cô Sáu xinh đẹp mặn mà, dóc dáng cao ráo mà thân thể tròn trịa , cô có bộ mông thật hấp dẩn , no tròn căng cứng nặng nề bóng mướt vì cô thường mặc quần lảnh mỷ a đen bóng , khi cô mặc áo 2 dây ,ngực cô nở nang căng tròn đầy đặn, cô biết chồng cô rất thích, vì khi mặc quần lảnh ôm sát thân thể, mông đùi cô căng tròn bóng mướt, mổi bước đi của cô hai bờ mông no tròn nhai qua nhai lại làm cho chồng cô muốn ngộp thở, rạo rực, và khi đêm xuống là chồng cô xà vô ôm mông đít cô úp mặt vô hun hít say sưa mê mẩn, tiếp theo sau là một trận giao cấu điên cuồng.- Củng vì cô đẹp và hấp dẩn như vậy nên cô có con sớm.-
Đối Với chị Khanh, từ khi lấy chồng tới bây giờ chị được tự do đủ mọi thứ. Tự do ăn mặc, tự do ăn uống, tự do mua sắm, tự do bạn bè, tự do cá nhân, tự do tư tưởng, kể luôn tự do sinh lý tình dục, nên chị rất hạnh phúc bên người chồng mà chị cho là xứng đáng nhất hành tinh. Tự do ăn mặc, có nghĩa là chị Khanh mua mặc gì ông chồng cũng tán thưởng dù là những bộ quần áo mềm mại bó cứng rất khêu gợi hay ngắn cũn khoe của cho người ta nhìn chằm chằm vào vú vào háng mà ông chồng còn hãnh diện khen nói chị có thân hình đẹp mới khoe.
Mộng bản thân nó đã không phải là thật, mà là ảo. Thế thì ảo mộng sẽ là gì các bạn nhỉ?
Mấy nhỏ bạn loáng thoáng nghe nói tôi sặp lấy chồng, bọn nỡm kéo đến chọc phá. Mẹ tôi muốn tôi ở nhà để trắng da dài tóc cho chồng nó yêu nên cụ giành việc ra ngồi chợ thay con gái.
Phần 1
Tôi là tài xế xe tải, nhưng vốn xuất thân từ một gia đình có học. Do hoàn cảnh gia đình tôi không thể tiếp tục vào đại học sau khi đã tốt nghiệp phổ thông trung học. Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình có vợ sớm, vì tôi không muốn gia đình tôi thêm miệng ăn, và càng không muốn vợ tôi phải cực khổ. Nhưng sự đời khá éo le, không cho tôi thực hiện ý đồ của mình. Năm ấy?
Lấy chồng bảy năm, Nga vẫn thấy mình hạnh phúc. Chồng nàng là người đàn ông tuyệt vời. Ông ta hài hước, nói chuyện có duyên, mọi người rất thích. Buổi sáng ông hôn nàng rồi đi làm. Chiều về hai vợ chồng chung nhau làm món ăn, coi TV, sau đó dắt tay nhau đi ngủ. Đó là cặp vợ chồng lý tưởng, tuyệt vời. Ông với nàng có đứa con trai hai tuổi, sau không sanh nữa. Gái một con trông mòn con mắt. Cơ thể nàng nẩy nở đều đặn, tươi mát, khiêu gợi, hấp dẫn. Đôi nhũ hoa tròn trĩnh nhô cao, vòng eo thon nhỏ, kèm theo vòng mông to gợi cảm xuống đôi chân dài trường túc. Dáng người cao, nên trông nàng rất gợi cảm tình dục khi người đàn ông để mắt đến. Hai ông bà rất xứng đôi. Ông Phương, chồng nàng rất phóng khoáng về vấn đề tình dục, không bao giờ ghen tương, thường chia xẻ với vợ những truyện khiêu dâm. Ông bà tâm đầu ý hợp, bình đẳng với mọi người. Xã hội bình đẳng là xã hội tốt. . .
Phần 1
Căn nhà ở đường Hazard và Ward bỗng nhộn nhịp vào một ngày mùa thu của tháng 10 năm 93. Tôi cùng với Ba Mẹ và một đứa em trai định cư qua Mỹ… Anh tôi tên Tuấn và vợ anh ấy tên Thúy ra phi trường đón chúng tôi về nhà… cuộc sống rất là vui vẻ trong những ngày đầu tiên, mặc dù chúng tôi còn nhớ tới quê nhà.
Vậy là Lợi đã chính thức bước vào năm học mới, năm học lớp 11với bao niềm vui mới bên thầy cô, bạn bè và nhất là thằng An, thằng bạn thân của nó ở Mã Đà – Trị An về, không biết là đào được mấy cây vàng nhưng thấy mặt là vui rồi. Mấy bữa rày, ngày nào trời cững mưa và chương trình dự báo thời tiết trên đài truyền hình, đài phát thanh lúc nào cũng ra rả thông tin về cơn bão số 9 xuất phát từ quần đảo Philippin, hoành hành trên biển Đông và có khả năng đổ bộ vào các tỉnh miền Đông Nam Bộ như Bà Rịa – Vũng Tàu, Đồng Nai, Sông Bé, Bình Dương…Bầu trời lúc nào cũng đều không có nắng, âm u, rả rích mưa rào hết đợt này đến đợt khác từ sáng đến tối ; cho dù là 12 giờ trưa đi nữa thì nhìn cũng giống như là 6 giờ chiều. Không gian như vậy thì thử hỏi lòng người sao vui cho được? Riêng Lợi thì nó chỉ hơi buồn một chút vào buổi chiều tạm biệt chị Đào Bến Tre ở Vũng Tàu trở về Bà Rịa sau khi chị đã gặp được chị Nga nhưng khi về đến nhà thì nỗi buồn ấy đã được nhanh chóng thay bằng một niềm vui bất tận ; đó là nó được gặp lại cô Lan – cô dạy nó năm học lớp 5 tại trường Tiểu học Nam Tỉnh lỵ sau gần 6 năm trời xa cách. Sau khi Lợi học xong lớp 5 lên lớp 6 thì cô Lan được Sở Giáo dục chuyển đi công tác tại trường Tiểu học Đất Đỏ mãi cho đến năm học này, cô mới được chuyển về lại Bà Rịa và dạy học tại trường Tiểu học Trường Sơn thuộc địa phận thôn Long Toàn. Vì gia đình Lợi vừa mới đăng biển “cho thuê phòng trọ dài hạn” nên thật tình cờ, khi ngang qua nhìn thấy, cô Lan mới vào hỏi thuê ; dĩ nhiên, cô cũng còn nhớ rõ đây là nhà thằng học trò học giỏi nhất lớp 5 cô dạy hồi đó vì cô ở phòng tập thể của trường gần nhà Lợi và cô cũng nhiều lần đến nhà Lợi chơi.
Phải công nhận từ ngày hai gia đình làm suôi gia thì họ thân nhau như đôi bạn thân quen biết nhau từ thuở nào. Anh chị suôi trai cũng đâu có lớn tuổi gì nhiều, ông Phương chưa được 50, trông còn tráng kiện nhờ năng hoạt động và vui vẽ với moị người, còn bà suôi Trai thì nhỏ hơn chồng năm tuổi, đúng là cặp vợ chồng xứng đôi vừa lứa ; thỉnh thỏang bên suôi Gái thường gọi Nga bằng bà suôi, chị suôi vì quen mệng và lịch sự chứ Nga trông còn rất trẻ, trẻ hơn tuổi đời rất nhiều.
Một cuộc tình gắn liền với cái chết được báo trước mang theo xuống cửu tuyền biết bao nhiêu nỗi niềm bâng khuâng, xót xa vì nhung nhớ lẫn lộn nuối tiếc khôn nguôi khiến cho trái tim nhanh chóng rạn nứt, nát tan, đấy chính là cuộc tình nồng nàn, thắm thiết mà Lợi – nhân vật chính của chúng ta – trao cho chị Kim Anh, người chị ruột cùng cha khác mẹ với nó.
Chiếc đầu DVD Qisheng vừa được Trang mua về từ món tiền ba má cho nhân dịp Trang trúng tuyển vào Đại Học. Đã từ lâu Trang ao ước có 1 chiếc đầu đĩa riêng để có thể tự do mang vào phòng để xem mà không bị ai quấy rầy cả. Tối hôm đó Trang nhờ Tùng là cậu của Trang đến để lắp hộ vào để có thể xem. Lúc chiều Trang cũng đã đi mướn rất nhiều phim về để tối nay nàng có thể tự thưởng cho mình một buổi tối chỉ có phim và phim. Tuy là cậu của Trang nhưng do bà sinh muộn nên năm nay Tùng cũng mới chỉ 24 tuổi. Hiện giờ anh đang đợi kết quả của đợt thi tuyển người mẫu do một tập đoàn ở Hàn Quốc sang Việt Nam để tuyển. Nói vậy nên ai cũng biết Tùng cũng phải có một thân hình khá đẹp, dễ quyến rũ con gái.
Trường Phổ Thông Trung Học Nguyễn Hữu Huân …
Chị gái chăn bò thực ra không phải là chị ruột cũng không phải chị họ của Lợi mà là một chị bạn học cùng với nó vào năm học lớp 6 tại trường cấp II, III Nguyễn Trãi. Chị ta tên là Hồ Thị Thúy, hiện giờ chị đã 19 tuổi nghĩa là so với nó, chị hơn nó những 2 tuổi. Lúc ấy, vì lớn tuổi nhất lớp nên bạn bè cùng lớp đương nhiên là tôn vinh lên hàng đàn chị và trong lớp, cho dù đứa nào có dữ dằn đến mấy đi chăng nữa cũng phải một chị Thúy, hai chị Thúy chứ không thể nào giỡn chơi được. Vả lại, tuy là con gái nhưng tính tình chị không thể nào nhu mì, hiền hậu như những bạn gái khác mà trái lại thật đanh đá, hung dữ còn hơn cả con trai đến nỗi cả lớp đều phải lắc đầu lè lưỡi chào thua. Chuyện gì chứ chuyện gây lộn hay đánh lộn, chị đều xếp sòng và dĩ nhiên là không ai giành được chức vô địch của chị ; dĩ nhiên chính vì vậy nên chưa hết học kỳ I, chị Thúy đã phải đọc bản kiểm điểm trước toàn trường những hai lần. Chị không những xấu tính mà nhan sắc chị lại còn không được đẹp cho lắm, giống y như là nồi nào úp vung nấy ; do thế nên đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến cho chị bị bạn bè chọc ghẹo rồi tức lên dẫn đến gây gỗ đánh nhau. Là con gái nhưng thân thể tay chân chị vừa mập mạp vừa ô dề với nước da nâu bóng, mịn màng ; mái tóc chị vàng khè vì ăn nắng tuy luôn được kẹp gọn lên nhưng lúc nào cũng hơi rôi rối.
Cưới nhau chỉ hơn 6 tháng thôi vợ chồng Phong và Bích đã không còn che dấu nhau những bí mật của riêng tư. Với Phong, trong tình yêu vợ chồng không gì không thể nói ra được dù điều đó có xấu xa ghê gớm đến cỡ nào, và trong một lần tâm sự anh đã rủ tai Bích nói rằng cái fantasy của anh là được làm tình với vợ qua lỗ hậu môn. Với Bích, cũng có cái fantasy thầm kín trong lòng bấy lâu nay, nhưng bản thân là con gái Bích dấu nhẹm chuyện đó đi, Phong gặn hỏi mãi Bích mới thố lộ cho biết nàng thích làm tình tay ba với một người đàn ông xa lạ.
– Bà ơi, bà nàm ơn nàm phước cho con xin một củ khoai, con đói qúa. Con dzập đầu cuối nạy bà.
Cậu Dũng – anh ruột của mẹ Lợi – vừa gửi thiệp mời cả gia đình Lợi lên Sài Gòn dự đám cưới cô con gái một của cậu. Lễ cưới tổ chức vào chiều thứ bảy nhưng thứ năm, cả nhà Lợi ( trừ chị Hảo và chị Chi ra ) đã có mặt tại nhà cậu Dũng ở phường 12, Quận I. Mỹ Phượng, tên chị gái thứ ba trong gia đình vợ chồng cậu Dũng, năm nay chị 25 tuổi và chị hiện là một diễn viên múa của vũ đoàn Ánh Sao sau khi tốt nghiệp trường Nghệ thuật Sân khấu – Điện ảnh Sài Gòn được 2 năm nay. Vì là một diễn viên múa, vả lại sống ở Sài Gòn hoa lệ từ nhỏ đến lớn trong một gia đình có của ăn của để cho nên không trách nhan sắc và ngoại hình chị Phượng phải nói là cực kỳ diễm lệ, sắc sảo và rực rỡ. Mái tóc chị phủ xõa ngang vai, uốn xiton sóng lượn ôm lấy khuôn mặt trái xoan tuy nhiều góc cạnh nhưng rất sắc nét. Vầng trán chị cao và cặp mắt chị thật to thật tròn, đen láy, long lanh, sắc lẽm hai hàng mi cong vút như dao cau chắc chắn cứa nát trái tim bất kỳ “loài ong loài bướm”nào. Sống mũi dọc dừa thanh cao của chị nằm giữa cân đối với hai gò má bánh bầu nhô cao hai lưỡng quyền, nhìn thật chẳng khác gì mỹ nhân Đắc Kỷ thời Trụ Vương. Đôi môi chị Phượng tuy nhỏ nhưng dày mọng và mang hình trái tim đều đặn, luôn khoe khoang hai lúm đồng tiền hai bên khóe và hàm răng trắng đều như ngà mỗi khi cười. Vóc dáng, thân hình chị Phượng phải nói là đúng sát với số đo của người mẫu, vừa cao ráo vừa có da có thịt. Hai bờ vai chị đầy đặn, vòng lưng nuột nà mềm mại, hai gò ngực căng tràn sức sống, vòng bụng thóp vào và hai vòng eo thon thả ; hai bờ mông tròn trịa, cặp đùi săn chăc, cặp giò thon dài và hai bàn chân trắng nõn.
Em tên Trần Thị Mỹ Lệ, 19 tuổi. Chuyện em sẽ kể dưới đây là một chuyện suốt đời em nhớ mãi. Chuyện lần đó, cái thuở em mới tròn 18 tuổi, vào một buổi xế chiều của ngày nọ, chị Bang chở em trên một chiếc xe Dream mới mua của chị, chạy xuyên qua các con đường đi về phía Chợ Lớn. Ngồi đàng sau xe, em bấn loạn trong đầu bao ý nghĩ này nọ. Cứ tưởng là mình đã sẵn sàng từ mấy ngày trước rồi, nào ngờ bây giờ vẫn còn run.
Người điên là người mất hẳn đi trạng thái cân bằng tâm lý, luôn sống trong hoang tưởng ngờ nghệch, cái gì cũng đều cảm thấy sợ hãi dù chỉ là một con kiến, một con ve. Tất cả thế giới quan của người điên nào cũng đều giống nhau : nói cười lảm nhảm một mình, thích hát lúc nào thì hát lúc đó, ăn ngủ vạ vật, quần áo dơ dáy… Họ hoàn toàn không hề nhớ được điều gì cả, gia đình, người thân, bạn bè, vợ chồng, con cái… thậm chí cả bản thân họ, họ còn không nhớ nữa là. Trong con mắt người điên, có thể nói ai ai cũng đều là kẻ thù và cũng đều là người yêu, tùy theo cơn thịnh nộ của họ nặng hay nhẹ. Có người lên cơn liên tục, có người lên cơn theo chu kỳ và cũng có người lúc tỉnh lúc điên vô chừng, không theo một quy luật nào cả. Dĩ nhiên, nếu ai đã là người tỉnh thì không ai nghĩ ngợi chi đến chuyện ăn uống, ngủ nghỉ, vệ sinh cá nhân… thậm chí cả việc yêu đương của người điên để làm gì cả.
Bác sĩ Đoàn sửa soạn, mặc đồ xong, định xách cặp đi làm, thì ông bỗng cúi xuống hôn bà vợ trẻ một cái rất khẽ, kéo chăn đắp lên ngực bà, xong rón rén bước khỏi phòng, khép nhẹ cánh cửa.
Năm ấy, tôi là một sinh viên nghèo của trường ĐH Cần Thơ. Mặc dù nhà nghèo nhưng tôi rất siêng năng và thật thà, nên tôi được một ông giáo sư nhận tôi về để có chỗ ở khỏi phải tốn tiền thuê nhà trọ. Tiếng là ở nhà thầy, nhưng thật ra, tôi được thầy nhờ ở trong một chòi lá ngoài sau vườn, cạnh một chuồng heo và đám vịt xiêm. Tôi nhận lời vì không thể nào từ chối một tấm nhân tình của ông, và cũng không còn cách lựa chọn nào khác.
Ông ấy và ba tôi là chỗ thân thiết. Hai người cùng làm chung một chỗ, coi nhau như ruột thịt. Ông làm việc tai Saigon, nhưng gia đình thì để lại Nam Vang. Do đó, ba tôi thường đón mời ông về với gia đình tôi để giúp ông quên đi nỗi sầu xa vợ. Cuối tuần nào ba má tôi cũng làm món gì đó rồi kéo ông về vui chung, cho nên hai gia đình thương yêu nhau hết sức.