Bước đường đời
Nhà tôi ở một vùng đồng bằng chiêm trũng ở Bắc bộ. Nhà thì cũng chẳng khá giả gì cho lắm, chỉ quanh quẩn lấy mấy sào ruộng khoán mà thôi. Ba tôi mất sớm lên chỉ còn mỗi mẹ tôi làm nụng để nuôi các con.
Truyện sex người lớn, truyện sex cõi thiên thai dâm dục
Truyện sex người lớn, với đủ các thể loại: truyện sex loạn luân, phá trinh, hiếp dâm, ngoại tình, đụ tập thể, truyện les, bạo dâm…
Nhà tôi ở một vùng đồng bằng chiêm trũng ở Bắc bộ. Nhà thì cũng chẳng khá giả gì cho lắm, chỉ quanh quẩn lấy mấy sào ruộng khoán mà thôi. Ba tôi mất sớm lên chỉ còn mỗi mẹ tôi làm nụng để nuôi các con.
Lan lấy chồng lúc 25 tuổi,đến 29 thì có một đứa con trai hai tuổi. Nàng rất trẻ trung vui tánh,chồng nàng hiền lành, nên tất cả bạn bè thương mến.Chồng nàng đi làm ca đêm,từ 12 giờ khuya đến sáng.Chuyện xảy ra khi chồng nàng vừa mới đi làm,nàng lo cho thằng con đi ngủ,bỗng có tiếng gõ cửa,nàng ra hỏi ai? phía ngoài có tiếng trả lời: “Tôi là bạn của chồng chị Lan”.Nàng vừa mở cửa,thì hai bóng đen bịt mặt ùa vào,một tên cầm súng chỉa ngay người nàng,một tên khác,nhảy lên đè nàng xuống.Một thằng hỏi:
Không biết dòng sông Trẹm đã có tự bao giờ và cái tên ngồ ngộ do ai đặt ra mà mỗi lần nhắc tới thì nghe nó có vẻ quen thuộc với gia đình tôi cũng như bao dân làng đã từng gắn bó với nó suốt hàng thập kỷ. Nước sông biên biếc vẫn êm đềm chảy như gợi tả cuộc sống ấm no thái bình của làng Thái Bình. Trên trời từng cụm cụm mây lướt trôi lướt trôi lờ lững kéo nhau về phía mặt trời sắp lặn. Vài cánh én chao qua liệng lại trên không, tiếng lá cành xào xạc phát ra từ hàng dương liễu bên đường dường như làm cho buổi chiều nay thật thơ mộng ghê hồn.
Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ có một gia đình công tước Hamington sống rất hạnh phúc. Công tước có một người vợ đẹp tuyệt trần tên là Laura. Sau một năm chung sống trong hạnh phúc, bà Laura sinh được một người con gái, công tước đặt tên cho nàng là Cindirela.
Trung cầm trong tay bản danh sách các tù nhân mới để chờ tiếp nhận một đợt chuyển tù đến trại giam của hắn sáng nay. Không khí nóng bức đến ngột ngạt, trời miền Trung giữa trưa hè nóng như thiêu như đốt làm cho con người luôn trong một tâm trạng bứt rứt đến bực bội. Thường thì cứ khoảng hai đến ba tháng một lần trại giam số 16 lại tiếp nhận một đợt tù nhân mới từ các nơi gửi đến. Họ đều là các tội phạm mới vừa được xét xử và được chuyển đến trại giam để thụ án. Trước khi chuyển đến làm quản giáo ở trại giam này, Trung mới chỉ là một sinh viên mới ra trường, có lẽ vì không có quen biết hay chạy chọt gì nên dù khi còn ở trường cảnh sát dù Trung là một học sinh khá nhưng khi tốt nghiệp hắn vẫn bị bố trí về cái trại giam chết tiệt này.
Đi làm ca đêm về, tôi ngủ bù đến trưa vẫn chưa thấy đã. Nếu không nghe tiếng lịch kịch chắc là tôi còn ngủ nữa, bỏ quên ăn trưa cũng chịu. Thế nhưng cái bước đi lạch bạch như vịt bầu khiến tôi biết ngay là chị Tám đã về. Mấy bữa rày, chị đi sanh, đâu dè chị về sớm vậy. Tôi vẫn mắt nhắm mắt mở cất tiếng hỏi : Chị dìa đó hả, chị Tám ? Tôi nghe tiếng ờ ờ đáp lại. Tôi lại hỏi thêm : sao không nằm ở nhà bảo sanh thêm vài hôm, dìa chi sớm cho cực. Chị Tám than : ở cũng không nằm yên, lu bu lo ở nhà cậu không có ai chăm sóc, ăn tầm bậy rủi bịnh chết, hồi này người ta chọt bụng rất nhiều, nhà thương hổng đủ chỗ chứa.
Vừa đặt chân tới sân bay, vào lúc 8 giờ sáng, người ra đón mình là ông anh rể, chị mình không nghỉ việc được để đi đón vì làm việc quan trọng ở một công ty lớn. Ảnh ôm mình vào lòng nút lưởi mình trước mặt mọi người, làm mình hơi ngại một chút, rồi đưa mình ra bải đậu xe, bảo mình ngồi phía sau, và ảnh củng vô băng sau với mình, ôm minh vào lòng, nút lưởi mình tiếp trong khi tay ảnh lòn vô áo mình, xoa và bóp vú mình, chỉ trong chốc lác, bàn tay đó vuốt ve đùi mình, vén jupe của mình lên, dọc lồn mình phía ngoài quần lót, rồi ảnh tuột quần lót của mình đi, ném nó xuống xàn xe, banh chân mình ra dọc hột le, dọc mép lồn và đút một ngón tay vô lổ lồn mình, bôm nó càng lúc càng mạnh, mình nứng lồn gần chết, tự động đưa tay qua, mở dây nịt, mở nút quần ảnh, lòn tay vô quần ảnh, kéo cặc đả cứng ngắt của ảnh ra, sụt một hồi rồi khom xuống bú, khi ảnh đụ mình lúc ảnh về thăm quê nhà mấy lần trước, ảnh nói là ảnh rất thích kiểu bú cặc của mình, đả hơn chị mình bú nhiều, vì lần nào mình bú, khí ảnh dều xịt khí ra, xịt trọn vô miệng mình, trong khi chị mình, người vừa đẹp, mình mẩy rất là sexy, hấp dẩn, nhưng chưa bao giờ làm cho ảnh xịt ra bằng miệng chị ấy hết. Dòm qua dòm lại, không có ai chung quanh, ảnh bảo mình chổng đít lên và đút cặc ảnh vô lồn mình từ phía sau đụ tới, vừa xoa mông, vừa nắc làm chiếc xe lắc tới lắc lui rất mạnh, nhưng rất may là không có người nào đi gần cho nên mình củng an tâm.
Tôi và Nga là bạn thân từ nhỏ. Tôi và cô ta đều sống và lớn lên trong những gia đình thuộc loại bình thường. Ngày đó, khi tụi tôi còn nhỏ, hai đứa đã rất thân với nhau. Những buổi chiều hoàng hôn, hai đứa thường rủ nhau lên đồng thả diều.
Ông Phước định cư ở Mỹ 49 tuổi, tuy tuổi chưa gìa, nhưng ông lại mất khả năng tình dục, ông cố gắng nhưng dương vật của ông làm như chết tiệt dù được hỗ trợ bởi nhiều thuốc cường dương Đông cũng như Tây đều vô ích. Sau nhiều lần thất bại làm ông chán nản buồn rầu. Mai vợ ông, kém hơn ông mười tuổi, một người đàn bà nhan sắc trung bình nhưng thân thể còn nóng chảy, mặn mà, hấp dẫn, ngoài ra Mai còn là người cởi mở, biết chồng không còn khả năng làm tình, nhưng Mai vẫn thương ông.
“Vậy trả lời đi, bác sĩ thấy con ra sao, có đáng cho bác sĩ ngó ngàng tới không ?”, đang ngồi trên ghế, đứa con gái quan sát người đàn ông trung niên ngồi đối diện một lúc lâu, rồi táo bạo hỏi.
Ba Phong bước vào căn nhà lá bên bờ một con Rạch. Anh đảo mắt một vòng: Căn nhà im vắng. Bổng một giọng đàn bà vọng ra từ trong bếp: Ai đó ? Ra ngay, ra ngay. Rồi một người đàn bà khoảng 40 tuổi bước ra:
– Thông à, chuẩn bị xong chưa con ? 5 giờ chiều nay ra sân bay đón dì nha con.
Những cặp tình nhân ngày nay dường như rất quan trọng trong các tư thế làm tình. Điều này cũng đáng nêu ra cho mọi người chúng ta học hỏi và trau dồi .
Vậy là Lợi đã chính thức bước vào năm học mới, năm học lớp 11với bao niềm vui mới bên thầy cô, bạn bè và nhất là thằng An, thằng bạn thân của nó ở Mã Đà – Trị An về, không biết là đào được mấy cây vàng nhưng thấy mặt là vui rồi. Mấy bữa rày, ngày nào trời cững mưa và chương trình dự báo thời tiết trên đài truyền hình, đài phát thanh lúc nào cũng ra rả thông tin về cơn bão số 9 xuất phát từ quần đảo Philippin, hoành hành trên biển Đông và có khả năng đổ bộ vào các tỉnh miền Đông Nam Bộ như Bà Rịa – Vũng Tàu, Đồng Nai, Sông Bé, Bình Dương…Bầu trời lúc nào cũng đều không có nắng, âm u, rả rích mưa rào hết đợt này đến đợt khác từ sáng đến tối ; cho dù là 12 giờ trưa đi nữa thì nhìn cũng giống như là 6 giờ chiều. Không gian như vậy thì thử hỏi lòng người sao vui cho được? Riêng Lợi thì nó chỉ hơi buồn một chút vào buổi chiều tạm biệt chị Đào Bến Tre ở Vũng Tàu trở về Bà Rịa sau khi chị đã gặp được chị Nga nhưng khi về đến nhà thì nỗi buồn ấy đã được nhanh chóng thay bằng một niềm vui bất tận ; đó là nó được gặp lại cô Lan – cô dạy nó năm học lớp 5 tại trường Tiểu học Nam Tỉnh lỵ sau gần 6 năm trời xa cách. Sau khi Lợi học xong lớp 5 lên lớp 6 thì cô Lan được Sở Giáo dục chuyển đi công tác tại trường Tiểu học Đất Đỏ mãi cho đến năm học này, cô mới được chuyển về lại Bà Rịa và dạy học tại trường Tiểu học Trường Sơn thuộc địa phận thôn Long Toàn. Vì gia đình Lợi vừa mới đăng biển “cho thuê phòng trọ dài hạn” nên thật tình cờ, khi ngang qua nhìn thấy, cô Lan mới vào hỏi thuê ; dĩ nhiên, cô cũng còn nhớ rõ đây là nhà thằng học trò học giỏi nhất lớp 5 cô dạy hồi đó vì cô ở phòng tập thể của trường gần nhà Lợi và cô cũng nhiều lần đến nhà Lợi chơi.
Những người trong khu chung cư của chính phủ thở phào nhẹ nhõm khi hay tin hắn đã bỏ đi. Mọi người đều tránh xa hắn như tránh xa hủi, vì sợ bị vạ lây nếu như quen biết với hắn. Cũng tại cái hình dáng to lớn, dềnh dàng như hải tặc của hắn. Mà nhất là cái khuôn mặt dữ tợn với hai hàng lông mày đen nhánh, rậm rạp cộng với đôi mắt xếch, sắc lẻm như hai con dao, khiến cho những ai yếu bóng vía khó mà có thể dám nhìn lâu vào mắt hắn.
Thùy Hạnh ngồi ngẫm nghĩ, thời gian trôi qua nhanh, mới đó mà hơn năm năm ở Mỹ. Ngày mai là ngày đoàn tụ với Mẹ nàng. Từ khi nàng kết hôn với Lợi sang Mỹ nàng làm giấy bảo lãnh cho Mẹ. Nàng ngồi mà dĩ vãng quây về như cuộn phim. Ngày xưa Bố nàng đi quân đội, rồi tử trận ở Căm Pu Chia. Mẹ nàng một thời gian sau gá nghĩa với một người đàn ông nhỏ tuổi hơn bà, tuy không cưới hỏi nhưng hai người vẫn sống với nhau. Lúc chưa có người đàn ông mà Thùy Hạnh gọi là Dượng Chín, Ở ngoài đời Mẹ nàng có nhan sắc mặn mà, có duyên ngầm và thân hình gọn gàn nẩy nở gợi cảm.
Nữa khuya đang ngủ ngon giấc,Thu Hạnh giật mình,vì có bàn tay nào sờ vào chân mình.Cảm giác kinh hải len nhanh vào trong trí óc,mơ hồ,khuấy động.Bàn tay xoa xoa nhè nhẹ trên bắp đùi nàng,từ từ lên tới đôi mông,vì nàng nằm nghiêng,quây về phía bên trong.Nhà chẳng có ai!?.Những đứa con nàng đang nằm ngủ trong phòng chúng nó.Chồng nàng đi công tác cho hãng ngày mai mới về. Ai!?..Nhưng trong một thoáng giây nàng đã nghĩ ra: A! đúng rồi…!Chỉ còn có thằng nhỏ hàng xóm tên Lộc mười bảy tuổi, con ông bà Châu ở xa vài lốc nhà của nàng.Bố mẹ nó đi vacation tuần tới mới về.Chỗ đồng hương ở xứ Mỹ với nhau nên thân nhau là chuyện thường.Ơ quận hạt fairfield nầy đâu có bao nhiêu nhà Việt Nam tị nạn.Ngày hôm nay trước khi chồng nàng đi công tác cho hãng,đã gọi nó sang nhờ sửa lại cái hàng rào.Sau đó hai đứa con của nàng bé Ti năm tuổi và bé Tuân mười tuổi,cứ đòi anh Lộc ngủ lại nhà,vì bố mẹ Lộc đã đi chơi xa.Thu Hạnh năm nầy ba mươi tuổi,còn chồng nàng gần năm mươi,nên đối với Lộc hắn gọi vợ chồng nàng là cô chú.
Phần 1
Trời đả khuya, tiếng chỗi xoèn xoẹt của nhửng công nhân quét đường vang lên.. Nga cất tiếng thở dài, mấy đêm nay nó không tìm được một thằng khách nào cả. Nga đi tới, đi lui, nó đứng muốn rạc chân, rồi ngồi xuống, mắt láo liên, vừa canh chừng CA, vừa tìm một thằng khách nào đó để qua đêm. Tất cả đều im lặng, ngoại trừ tiếng xe gắn máy thỉnh thỏang xen vào tiếng chổi quét… Đầu óc Nga suy nghỉ mông lung…
Ăn trưa trong hãng Tiện,Tuấn quây lại hỏi Thắng:
Năm đó tôi vừa tròn 20 tuổi, là sinh viên năm thứ hai Đại học Bách Khoa. Tuy không đẹp trai lắm nhưng trời lại phú cho tôi cái khiếu ăn nói….và cũng cho tôi cái số đào hoa. Chúng bạn nhiều đứa cứ hay ganh tị với tôi về khoản đào hoa…..chúng hay nói “thằng Cường này ngó chẳng hơn ai mà sao mấy em cứ đâm bổ vào nó,..không biết nó có ngãi hay sao ?”.
Chi thoáng đỏ mặt trước con mắt nhìn thèm thuồng của gã đàn ông to béo đang nằm dạng chân trên chiếc giường lớn. Gã nhe hàm răng khấp khểnh vàng khè hoàn toàn tương phản với bộ quần áo đắt tiền mà gã mặc trên người, đó là bộ complê đồng phục của ngân hàng Á Đông, ngân hàng lớn nhất ở Sài Gòn. Gã đàn ông có vẻ đã quen với những lần được phục vụ hầu hạ chuyện đụ đéo trong khách sạn như thế này rồi nên gã thản nhiên nằm chiêm ngưỡng người đẹp đang xấu hổ cởi chiếc áo vét ngoài, để lộ chiếc áo bó bên trong tôn bầu vú nở nang và hai bờ vai trắng nõn.
Hôm nay là ngày của Cha. Cả thế giới dành yêu thương về người cha thân yêu của mình. Lẽ thường, bởi vì:
Tôi rời Bảo Lộc mang theo biết bao nhiêu kỷ niệm, nào bốn đêm ngà ngọc đầu đời với mợ Liên – goá phụ của một ông cậu họ xa-, nào chín tháng bốc lửa với cô trưởng đoàn thanh niên xung phong, nào những ngày núp trong lùm cây say mê nhìn các cô trần truồng tắm suối…Tôi đã? theo gia đình trở về Đà Nẵng, quê hương tôi, được non một năm nay. Hôm nay là sinh nhật thứ 16 của tôi. Tất cả các bạn trai gái đều đã đã đến. Tất cả đều có vẻ đứng đắn nết na. Tôi đưa mắt nhìn một lượt các bạn gái. Chắc không có ai thuộc típ người như cô trưởng đoàn cả, nghiã là sẳn sàng cùng tôi đến một nơi vắng vẻ nào đó, cởi quần áo ra và…Tôi thất vọng ghê gớm. Có tiếng chuông điện thoại reo. Tôi bực mình nói :
Thằng Sung đã định cư ở xứ Hà Lan.