Khu phố nơi tôi ở
Phần 1
Truyện sex người lớn, truyện sex cõi thiên thai dâm dục
Truyện sex người lớn, với đủ các thể loại: truyện sex loạn luân, phá trinh, hiếp dâm, ngoại tình, đụ tập thể, truyện les, bạo dâm…
Phần 1
Với bộ mặt cáu bẳn, Dũng hậm hực đi. Bà giáo dạy Địa đáng ghét của nó rõ ràng không ưa nó chút nào, cùng với kết quả đó, thằng Hùng được tận 9 điểm trong khi nó chỉ được 5. Phải chờ đợi 3 tiết toán cuối của ngày với tâm trạng này là một cực hình đối với một thằng dốt đặc môn học với toàn số là số như nó. Bùng thôi. Hùng nghĩ, miệng nói là chân hành động, chỉ 5 phút sau nó đã một mình lang thang ngoài phố. Nhưng làm gì ở cái giờ mà cả lũ bạn điên khùng của nó đang ngồi cắn răng chịu đựng trong bức tường kia, chỉ mình nó lang thàng ngoài này. Lững thững qua mấy dãy phố, từ sáng đến giờ chỉ có cái bánh mì không, nó không ăn bánh mỳ kẹp thịt vì toàn dành tiền đi chơi games, bụng đói, bước chân nó lần lần hướng về nhà. Một lý do để về nhà sớm là hơi khó với nó vì mẹ nó cũng dạy ở trường nó và thực tế là còn dạy Sinh vật ở lớp nó nữa. Nhưng đối với nó, không bao giờ khó khăn khi bịa ra một câu truyện cảm động nào đó, để rồi mọi người lại cuống cuồng lo sốt vó vì nó. Bây giờ, nó về nhà vào giữa buổi học với khuôn mặt nhăn nhó của một học trò quá lao lực vào việc học hành.
Từ ngày xa mợ Liên, tôi như ngươì mất hồn, chểnh mảng việc học hành, lang thang khắp nơi chung quanh trang trại, có khi đi thật xa, cách nhà đến cả năm, mười cây số. Tình cảm nam nữ và lửa dục nung nấu cả tâm hồn tôi. Như đã nói, tôi đang cần một người đàn bà, cần ghê gớm. Không biết tại sao trời lại sinh ra tôi như vậy. Ở cái tuổi 13, tôi đã làm tình với mợ Liên tất cả 10 lần trong 4 đêm liên tiếp mà vẫn không cảm thấy đuối sức. Trái lại, tôi ăn rất nhiều. Hình như bao nhiêu đồ ăn vào người tôi là để tạo ra cái “chất dâm” đó.
Sẵn vừa bị cho nghỉ việc, tôi ghi danh đi học một thời gian. Dù gì cũng có mấy tháng lương thất nghiệp, lại còn một số tiền thưởng những giờ làm dư, và nếu học nghề ngỗng hay bất cứ môn gì thì EDD cũng cấp thêm cho từ 3 đến 6 tháng nữa. Tôi lai rai ghi tên, lấy đủ 13 unit, để may ra vòi tí ti học bổng trợ cấp. Thế nên, việc học hay không đối với tôi chẳng can hệ, miễn là đi cho hết thì giờ rảnh là nhứt.
– Sụyt. Đừng lớn tiếng qúa, ổng nghe…
Cái nóng tháng năm vùng Sơn tây có gió Lào thổi qua, cứ hừng hực như lò lửa. Chị Dậu đang ngồi ở cái phản gỗ ,vạch yếm cho con bú. Chị mặc độc cái yếm mà củng mướt mồ hôi ra .Chị thả lỏng cái dây yếm , với cái quạt giấy quạt phành phạch, hơi gió lùa vào cổ, vào ngực làm chị dễ chịu một tí. Con bé nhả đầu vú không bú nữa . Mấy hôm nay nó bú ít, tại giời nóng , hay là muốn sốt mọc răng , làm cho bầu vú của chị cứ cương đau lên . Mà ngay cả lúc con bé khỏe mạnh bình thường, nó vẫn không bao giờ bú hết cả hai bên bầu sữa cương căng ăm ắp. Lần nào cũng phải nhờ thằng cu Ti bú nốt. Thằng Cu Ti là con chị Mùi , chị cả của Dậu , chị gửi nó ở với Dậu gần năm nay, vì chị điều đi công tác trong Nam. Dậu gọi với ra cửa:
Tôi năm nay mới có 17 tuổi .tháng trước co một kỉ liệm hay chính xác hơn là một sự việc mà tôi không thể nào quên được .Đó là một hôm thứ 7 tôi đựoc về quê chơi . Chuyến đi đó khá dài vì nhà tôi cách quê tân 60 cây số .Khi về đến bến xe ngươid ra đon tôi không phải là ông hay là bà hay bất cứu người nào khác và là chị Nhung , Người chị đã sống với tôi 7 năm trước .Hồi đó chúng tôi chưa biết gì hơn nưx nàh lại chật lên hai chị em chúng tôi phải nghủ chung với nhau .Chị Nhung hơn tôi có 5 tuôỉ lên hai chị em chơi với nhau khá thân .Khi xuống xe tôi nhìn mãi mới nhận ra chị .Còn chị thì không nhân ra tôi vì tôi khác hẳn so vơi 7 năm về trước
Bước lang thang, không bến bờ, không mục đích. Một động lực vô hình nào đó dẫn dắt Tâm đến đây. Trưa mùa Thu lành lạnh, nắng nhàn nhạt không đủ xóa tan màu không gian tê tái. Nhìn những hàng mộ bia thẳng tắp, ngay ngắn mà hồn chợt buồn mênh mang. Ngừng chân, Tâm lặng lẽ ngồi xuống thảm cỏ min, điếu thuốc ấm áp lạ thường, làn khói mỏng lung linh hàng chữ “… Lisa.”. Tuổi còn trẻ quá, 17, tuổi mộng mơ… Tâm thường đến đây, chỗ này, ngôi mộ này không một lý do. Nhưng mỗi lần buồn phiền, nhớ nhà, Tâm lại đến đây và cảm thấy nguôi ngoai.
Thế là Lệ Hà đã là học sinh cấp III, cấp học cuối cùng trong đời học sinh, sau 3 năm học tại trường Phổ thông trung học sẽ là giảng đường Đại học chờ đợi trước mắt. Lệ Hà tự dưng thấy băn khoăn khi nghĩ đến lời mấy cô bạn gái “hiện đại” cùng lớp: “Học đến cấp III rồi mà chưa có người yêu là kém lắm, phải kiếm sẵn một chàng đi, sau này lên Đại học toàn bọn nhà quê không ra gì đâu”. Chẳng lẽ con gái bây giờ lại cứ phải … yêu sớm như thế ? Lệ Hà tự hỏi như vậy. Mẹ cô là một người rất nghiêm khắc, luôn luôn nhắc nhở Hà rằng “con gái phải biết giữ mình” từ khi cô bắt đầu dậy thì, trở thành một thiếu nữ phổng phao, xinh đẹp. Mẹ Hà nghiêm khắc lắm, hơi một tí là nhắc cô con gái cưng chuyện này chuyện nọ. Hồi trước, khi mấy cô bạn gái “hiện đại” rủ Lệ Hà đi mua mấy bộ đồ “mới” về mặc, mẹ Hà đã kiên quyết bắt cô vứt ngay mấy bộ quần áo hở hang đó đi, không cho mặc. Rồi sau khi tận mắt nhìn thấy những người bạn gái của Lệ Hà, bà mẹ đã lập tức cho cô con gái chuyển trường ngay vì “học với những con bé như thế thì làm sao mẹ yên tâm được”. Không dám trái lời mẹ, Lệ Hà đành chấp nhận rời ngôi trường ở trung tâm thành phố của mình, đến học ở một trường xoàng xoàng ở sát ngoại thành.
Như mọi ngày, cô Hoan rời nhà đi đến trường vào lúc gần 8 giờ sáng. Vì trường ở gần, nên cô thường đi bộ để tiện thực hành động tác thể dục luôn. Cô ôm sách vở trong tay, đủng đỉnh bước đi trong ánh nắng mai vừa chớm.
Nó rất ghét mẹ của nó.
Phần 1
Chiều thứ bảy khi tôi về nhà trời đổ mưa rào tối tăm như đã khuya lắm. Trận mưa kéo theo trận cúp điện trên toàn quận Phú Nhuận, ngõ hẻm đã ngập nước lại tối om. Chị Hạnh giúp việc thắp lên ngọn đèn dầu, dọn cơm cho tôi rồi xỏ áo mưa vào để đi về. Tôi còn nhớ đã căn dặn chị cẩn thận vì trận mưa quá lớn. “Chị chờ một chút xem có tạnh thì hẳn đi có hơn không ?” Tôi đề nghị, nhưng chị lắc đầu vì chiều nào cũng sốt ruột muốn về nhanh để lo cho đứa con chưa đầy một tuổi. Chồng chị mất trong một chuyến vượt biển, đứa nhỏ phải gởi nhờ nhà mẹ chị từ sáng sớm.
Tên tôi là Tiến, Mạnh Tiến, con người tôi cũng chẳng có gì đặc biệt cả, nhưng tôi cũng muốn kể ra đây cho các bạn biết qua về quá trình, thân thế, ái tình và sự nghiệp của tôi. Gia đình tôi sống tại một tỉnh nhỏ thuộc vùng Hậu Giang. Cha tôi sống bằng nghề bán hàng dạo các gia dụng, ôi thì hầm bà làng đủ thứ mặt hàng, từ chai nước mắm, nước tương, mứt kẹo cả đến rượu đế, rượu thuốc nữa, ông chất đầy lên chiếc xe ba bánh được biến cải như một cửa hàng tạp hóa nhỏ rồi ông đẩy xe di hết phố này qua khu phố khác trong tỉnh để bán hàng, cuộc sống của gia đình tôi cũng tạm ổn định tuy không được sung túc, nhưng hầu như cả tỉnh đều quen biết ông.
Nhà tôi gồm 3 chị em: Chị Hai tôi lúc đó đã 28 tuổi rồi, tôi thì mới có 15 tuổi, còn Phượng em ruột tôi nhỏ hơn tôi 1 tuổi. Sự khác biệt tuổi tác là do chị Hai là chị cùng mẹ khác cha với hai đứa tôi. Ba của chị Hai đi theo cách mạng và đả đi biệt tích. Mẹ tôi đả chờ đợi lâu trước khi làm lại cuộc đời và sanh ra hai anh em tôi.
Ngày đăng ngôi cũng là ngày bạo chúa Ngu Vương tuyển lựa ra 365 nàng kiều nữ đẹp tuyệt trần trong số mấy vạn cô nương từ khắp các tỉnh thành trong nước. Nếu không phải các cô nương có mày ngài mắt phượng, thân mềm hơn tơ lụa, dáng như cành liễu. Nếu không phải nhan sắc tuyệt trần thì không thể lọt vào tam cung. Lễ đăng ngai diễn ra thật vĩ đại, kèn trống rền rang, cờ xí rợp trời, 365 nàng niên được trang phục các màu áo sặc sỡ của các loại màu hoa nở rộ vào mùa xuân năm đó.
4h chiều ở Mahattan thật là đẹp. Christian – cậu bé mồ côi vẫn hay ra chỗ bến xe bus, ngồi ngắm đường phố. Ngắm những người đi qua đi lại trên phố và tự hỏi không biết ai trong số những người ở đây nhận nuôi Chris. Đã biết có bao nhiêu người bạn ở cùng phòng với Chris tại cô như viện ở đây đã được nhận nuôi vậy mà nay Chris đã 13 tuổi rồi mà Chris vẫn còn ở đây. Nó phải ở đây đến bao giờ. Các cô ở cô nhi viện rất tốt với Chris nhưng Chris vẫn thèm khát một gia đình hay một người thân nào đó để chỉ yêu một mình nó, chăm sóc một mình nó thôi. Và nó cũng chỉ yêu một người duy nhất mà thôi.
Thanh có thói quen cứ chiều tối cơm nước xong, anh lại lên quán nước đầu ngõ để tụ tập nhâm nhi chén trà, đưa đẩy câu chuyện với mấy người hàng xóm.
Phần 1
Hạnh là cháu ngoại của bác tư, một người bạn thân của ba tôi. Tuy Hạnh bằng tuổi tôi nhưng bác tư bắt nó phải kêu tôi bằng cậu. Hai cậu cháu tôi chơi rất thân với nhau, cùng lớn lên, cùng học chung trường làng, tôi thường bảo vệ chở che cho nó. Còn nó có cái gì ăn cũng chừa phần tôi.
Với cái dáng người bệ vệ, mái tóc đen tuyền n da dẻ hồng hào và cái đức tính ăn nói nhã nhặn ông Phong, bố vợ tôi là một trung niên khá lý tưởng với nhiều người.
Phần 1
Phần 1
Như mọi ngày, cô Hoan rời nhà đi đến trường vào lúc gần 8 giờ sáng. Vì trường ở gần, nên cô thường đi bộ để tiện thực hành động tác thể dục luôn. Cô ôm sách vở trong tay, đủng đỉnh bước đi trong ánh nắng mai vừa chớm.
Tiếng trào trạo như mọt nghiến gỗ xén tôi ra khỏi cơn ngủ dật dờ mộng mị Trời quá tối, tôi chưa phân định ra được tiếng cọt kẹt phát ra từ đâụ Tôi cố nằm yên lắng nghe, một lúc sau mới nhận ra từ phiá phòng ngủ bà Sáụ