Ỷ thiên đồ long ký
Trương Vô Kỵ, con của Võ Ðang lục hiệp Trương Thúy Sơn và Bạch Mi giáo Hân Tố Tố, ra đời trên Băng Hỏa đảo, một đảo hoang ở cực bắc chỉ có bốn người ở. Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn là người thứ tư.
Truyện sex người lớn, truyện sex cõi thiên thai dâm dục
Truyện sex người lớn, với đủ các thể loại: truyện sex loạn luân, phá trinh, hiếp dâm, ngoại tình, đụ tập thể, truyện les, bạo dâm…
Trương Vô Kỵ, con của Võ Ðang lục hiệp Trương Thúy Sơn và Bạch Mi giáo Hân Tố Tố, ra đời trên Băng Hỏa đảo, một đảo hoang ở cực bắc chỉ có bốn người ở. Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn là người thứ tư.
Tôi và Kim đi vào rạp Rex. Kẻ đi trước người đi sau. Nhưng khi bước hẳn vào rạp chiếu bóng, tôi nắm kéo Kim theo tôi. Minh Kim vẫn để yên cho tôi dẫn đi. Tôi tìm mãi mới được 2 ghế trống ở hàng ghế giữa. Khi ngồi xuống, Kim kéo tay tôi ra : “sao nắm tay Kim hoài vậy ?”. Tôi cười: “sợ Kim lạc!”
Ông ấy tên Zôn,ông ấy năm nay đã bốn năm tuổi,sở dĩ gọi là ông cho sang vì ông ấy là giám đốc một công ty mà,ông ấy đã có vợ và hai cô con gái…nghe người ta nói,ông đang thèm muốn có con trai lắm nhưng mà Bà vợ ông ấy không chịu đẻ,đã thế lại còn hay ghen lắm,Bà ấy cũng khá xinh lên chủ yếu của Bà ấy bây giờ là giữ gìn sắc đẹp…lên sinh con với Bà ấy bây giờ là một nỗi ám ảnh vô cùng kinh hãi,vì Bà ấy sợ xấu…
Phần 1
Hằng đêm Tuấn phải đi bộ đến bệnh viện rước dì Thùy Linh tan nhiệm sở về nhà. Khu cư xá của bệnh viện, cách đó hơn 500 mét nhưng phải qua con lộ rợp bóng cây, tàng cao to lớn phủ che bầu trời, thiếu ánh sáng sợ kẻ gian phá phách, trêu chọc, bắt cóc hãm hiếp. Vì thế ban đêm cần phải có người Nam đồng hành cho yên tâm. Dì Linh là Y tá quốc gia, thuê chung cư của chánh phủ giá rẻ, thuộc Bộ Y tế xây cất cho công nhân viên chức gần bệnh viện.
Với bộ mặt cáu bẳn, Dũng hậm hực đi. Bà giáo dạy Địa đáng ghét của nó rõ ràng không ưa nó chút nào, cùng với kết quả đó, thằng Hùng được tận 9 điểm trong khi nó chỉ được 5. Phải chờ đợi 3 tiết toán cuối của ngày với tâm trạng này là một cực hình đối với một thằng dốt đặc môn học với toàn số là số như nó. Bùng thôi. Hùng nghĩ, miệng nói là chân hành động, chỉ 5 phút sau nó đã một mình lang thang ngoài phố. Nhưng làm gì ở cái giờ mà cả lũ bạn điên khùng của nó đang ngồi cắn răng chịu đựng trong bức tường kia, chỉ mình nó lang thàng ngoài này. Lững thững qua mấy dãy phố, từ sáng đến giờ chỉ có cái bánh mì không, nó không ăn bánh mỳ kẹp thịt vì toàn dành tiền đi chơi games, bụng đói, bước chân nó lần lần hướng về nhà. Một lý do để về nhà sớm là hơi khó với nó vì mẹ nó cũng dạy ở trường nó và thực tế là còn dạy Sinh vật ở lớp nó nữa. Nhưng đối với nó, không bao giờ khó khăn khi bịa ra một câu truyện cảm động nào đó, để rồi mọi người lại cuống cuồng lo sốt vó vì nó. Bây giờ, nó về nhà vào giữa buổi học với khuôn mặt nhăn nhó của một học trò quá lao lực vào việc học hành.
Phần 1
“ Xin lỗi bà. Ông chủ đang bận tiếp khách hàng, tôi không dám làm phiền ông. Tôi sẽ trình ông chủ để gọi lại bà sau khi ông hết bận. Kính chào bà “ Trả lời bà chủ xong, Mạnh mỉm cười gác điện thoại. Khách của ông chủ không phải là khách hàng mà là cô nhân tình của ông
Con Xuân xót xa, mắt nó rưng rưng những dòng lệ đau thương mà cả tuần nay nó đã chịu đựng từ khi nó bắt đầu làm vợ thằng Chiến. Con Xuân nhè nhẹ vạch áo, tay nó nhè nhẹ cởi cái áo vú ra. Cặp vú nó trắng ngần, căng phồng, vú nó nhè nhẹp đập theo hơi thở. Tay phải nó rà rà nhẹ lên khắp thân thể đầy rẫy những vết bầm tím bởi thằng Chiến hành hạ nó suốt cả tuần nay như một con nô tì, hay nói đúng hơn thằng Chiến không xem con Xuân là vợ.
Sau khi li dị vợ, trong lúc sống độc thân tôi cảm thấy vô cùng thiếu thốn về tình đục. Hầu như ngày nào thằng nhỏ trong quần tôi đã cũng căng phồng tối đa. Đôi khi nó muốn đâm thủng quần để tìm 1 cái lồn mà chui vào. Nhưng than ôi kiếm đâu ra ở cái xứ hiếm hoi đàn bà con gái Việt Nam này. Do đó mỗi khi dương vật của tôi cương cứng gần như sắp nổ tung lên là tôi phải dùng tay cho nó bắn ra thì tôi mới chịu nổi. Thật tộ? nghiệp tôi, Lần nào tôi thủ dâm là lần đó xuất ra tràn đầy tinh khí, nhưng chỉ vài phút sau là cái đó của tôi lại ngóc đầu lên trở lại, có khi tôi phải xả ra đến những bốn lần, thì tôi mới hạ hỏa xuống được.
Bà Đoan đưa chồng lên phi trường đi về Việt Nam. Năm nào ông Tần cũng về Việt Nam vài tuần. Nhờ làm chủ hai tiệm nail nên họ khá giả. Mới đầu cũng cơ cực, mở tiệm nail tại những khu không an ninh đông Mỹ đen và đám Nam Mỹ, nhưng sau đó với sự tài giỏi của bà Đoan nên dần dần làm ăn khấm khá và mở thêm tiệm khác ở ngoại ô dân Mỹ trắng hạng sang. Mỗi tiệm có khá nhiều thợ do bà Đoan huấn luyện. Sau khi bảo lảnh thêm vài người trong gia đình bà con qua Mỹ nên họ thay mặt bà trông nôm nên ông bà rỗi rảnh hơn. Bà Đoan nỗi tiếng là khó tánh và nghiêm khắc nên ai cũng sợ. Bà thường tập hộp nhân viên nói lên những qui luật của bà, nêu không tuân hành là bà đuổi thẳng không thương tiếc. Nhưng
Ngọc Diệp đang hoạch định chương trình vui chơi cho ngày nghỉ cuối tuần. Nàng biết có một người mới di chuyển đến kế bên nhà nàng. Nhìn qua hàng rào, nàng để ý đến người hàng xóm mới là một người đàn ông, trạc tuổi cha nàng. Người đó đứng ngoài hành lang chăm chú nhìn nàng với con mắt đầy thiện cảm.
– Ê! Thằng kia đọc truyện gì mà say sưa dữ vậy mày? Tôi hỏi thằng Luân, thằng lớp phó học tập ngồi cùng bàn với tôi.
Chương vọng vào phòng ngủ hỏi vợ”
Nó là đứa con gái hư thân mất nết, Nó sống ngoài đường nhiều hơn trong nhà. Bạn bè thì toàn cái lũ như nó thường hay gọi là lũ xì cút! Mọi người đều phải gọi nó là ” bà chị ” tuy tuổi nó không hơn mấy đứa con gái mới lớn là bao nhiêu. Gọi nó là ” bà chị ” vì nó quậy tan nát cái xóm cái làng, không kể già trẻ, lớn bé, là trai hay là gái… nó quậy tất tần tật không biết sợ là cái gì trên cõi đời này hết trọi… Nó là vậy đó.
Trong khu phố từ con nít đến người gần trăm tuổi đều biết đến cậu Tư Chướng. Người ta khẻ bảo với nhau , cậu ta là người đàn ông cặc dài . Lối phố bàn tán như vậy nhưng chính mắt thấy, chắc chắn chẳng mấy ai . May ra , cô Tím , bây giờ là vợ của anh chàng Bợn mới rõ sự thể ra làm sao.
Tôi đã 29 tuổi, Ở Mỹ gần 10 năm. Thật là chán quá đi thôi. Gái thiếu trai thừa. Tôi không thể nào tìm ra một con vợ. Lúc khí tồn tại não thì tôi đi chơi gái Mỹ. Lồn mấy con nhỏ Mỹ thì tan hoác, thè lè. Nhưng thực ra có còn hơn không. Tôi nhất định về VN để lấy vợ, chứ ở đây chắc chết già quá.
Bác sĩ Đoàn sửa soạn, mặc đồ xong, định xách cặp đi làm, thì ông bỗng cúi xuống hôn bà vợ trẻ một cái rất khẽ, kéo chăn đắp lên ngực bà, xong rón rén bước khỏi phòng, khép nhẹ cánh cửa.
– Sụyt. Đừng lớn tiếng qúa, ổng nghe…
Thực ra ban đầu, chuyến đi này không phải là chuyến đi tôi có chủ định tới Huế để ăn chơi đàng điếm hay nếm thử của lạ của con gái xứ Huế, mặc dù thú thực tôi cũng rất tò mò. Lần trước đến Huế là từ khi tôi còn rất nhỏ, quãng độ mười tám hai mươi năm trước, thành thử tuyệt nhiên tôi không có những kỷ niệm gì về nơi này, ngoại trừ qua phim ảnh, truyền hình. Người ta thường nói, Huế đẹp vì có sông Hương núi Ngự, vì những thành quách cung cấm còn lại từ triều đại phong kiến nhà Nguyễn. Tôi thấy điều này không sai, cũng vẫn là sông là núi, nhưng sông núi ở nơi này khiến tôi có cảm giác yên bình tĩnh lặng hơn hẳn những nơi mà tôi đã đi qua.
I don’t know but I believe… that’s something are mean to be… and that you make a better than mean evryday I love you…
Trên chuyến xe đò trở lại chỗ làm vào mỗi đầu tuần như bao lần, nhưng hôm nay mình lại thấy có cô gái mặc bộ đồ trắng ngồi phía ngoài ở hàng ghế sau làm mình chú ý, vì chốn đất đỏ này lại có người can đảm mặc toàn trắng như thế. Cô gái cũng có nét, mình giây nước da ngăm đen nhưng mặt mũi sáng sủa không lam lũ như hầu hết những cư dân sống trong vùng kinh tế mới Bố Lá này. Có lẽ cô gái này đến thăm ai đó trong vùng… Thời gian trôi qua, hàng tuần mình vẫnchiều thứ 7 về Sài Gòn sáng thứ 2 lại khăn gói trở lại Sông Bé, nghề lái máy kéo sống xa nhà nhưng bù lại khoảng thu nhập cao (nhờ bán nhiên liệu dư).
Từ mấy ngày nay, ngày nào khi tan sở thì Tâm cũng ghé thăm thằng Hiếu ở bệnh viện trước khi về nhà. Gia đình có nhiều chị em nhưng từ hồi nào giờ, Tâm thương thằng Hiếu nhất. Thằng Hiếu năm nay đã 20 tuổi, nhỏ hơn nàng 7 tuổi.
Phần 1
Buổi trưa hôm ấy là lần đầu tiên mà Nguyễn thị Diệu Phương, lớp trưởng gương mẫu của 12A1 trường phổ thông trung học Phú Nhuận trốn học. Cô bé lấy cớ đau đầu xin nghỉ hai tiết cuối để đạp xe thẳng về nhà. Từ nhiều ngày nay mẹ đi vắng, Diệu Phương đã phải vừa học vừa lo cơm nước hầu hạ một người chị tàn tật khó tính nên hôm nay thật sự nghe kiệt sức.