Trên đảo hoang

– Lợi, em nghe chị nói nè! Đi với chị ra nước ngoài luôn đi. Ở bên đó, tương lai của em rạng rỡ và danh vọng hơn đây nhiều.
– Nhưng mà bố mẹ không biết hai chị em mình đi đâu rồi sao? Bố mẹ sẽ lo cho chúng ta nhiều lắm đấy!
– Em yên chí đi. Nếu chuyến đi trót lọt thì chỉ cần đến được đảo tập trung là chị sẽ gửi điện tín về cho gia đình biết.
– Nhỡ nó không trót lọt thì sao đây chị? Sao chị lại có cái quyết định táo bạo và quái đản đến như vậy hở chị? Thôi, chị với bé Thảo đi đi, em không đi đâu! Em xa nhà chịu không nổi đâu, chị Năm ơi!
– Em nghĩ lại đi, Lợi! Em cũng biết là trong gia đình mình, chị rất thương và lo cho em tuy thời gian qua chị và em không có gần gũi với nhau nhiều. Chị và anh Vương giờ đã ly dị rồi cho nên cũng chẳng còn gì mà vướng bận. Chị nhứt quyết đi ra nước ngoài làm ăn sinh sống vì tương lai sau này của bé Thảo nữa. Có em bên cạnh, chị thật yên tâm và đỡ phải cô quạnh, chuyện gì thì cũng có chị có em san sẽ cùng nhau.
– Theo em, chị nên ở lại với số vốn mười mấy cây vàng đủ để chị tạo lập cơ ngơi làm ăn sinh sống, cần gì phải ra nước ngoài? Chị hãy nghe em, đi kiểu này nguy hiểm lắm! Nào là sóng to gió lớn, nào là lừa đảo quỷ quyệt, ăn cướp, có khi còn gặp cả hải tặc nữa. Chả nhẽ chị không biết sợ là gì hay sao?
Trên đây là cuộc đối thoại giữa chị Năm Hoàng và Lợi, hai chị em ruột nơi một quán café tại bãi Dứa – Vũng Tàu lúc khoảng 4 giờ chiều một ngày chủ nhật. Số là hiện tại, hai vợ chồng chị Hoàng đã chính thức chia tay và chị cùng bé gái nhỏ về nhà sống với bố mẹ được gần tháng nay, sau ngày cơn bão số 9 đổ bộ vào Bà Rịa – Vũng Tàu. Sáng nay, chị Hoàng bồng bé Thảo rủ Lợi đón xe đò đi Vũng Tàu chơi cho đến giờ vẫn chưa về vì chị đang cố gắng thuyết phục thằng em từ bỏ gia đình cùng mẹ con chị tìm đường vượt biên ra nước ngoài, nếu đồng ý thì hai chị em sẽ ngồi chờ tại quán café này đến 7 giờ tối sẽ có người đến đón vì chị Hoàng đã liên lạc trước với họ, còn nếu không chịu thì cứ việc đón xe trở về Bà Rịa và chị sẽ ở lại đi một mình.
Lợi xem đồng hồ đeo tay thì thấy đã gần 4 giờ rưỡi, thấy tình thế như vậy chắc là không thể nào khuyên lơn chị Năm được rồi vì thái độ chị rất dứt khoát như đã nung nấu ý định này từ lâu, nó đành chúc chị lên đường mạnh giỏi, ôm hôn bé Thảo rồi rời quán café đón xe ôm về Bà Rịa. Ngồi sau chú tài xế xe ôm, nhớ lại khi nãy nó từ giã chị Hoàng thấy chị khóc thút thít, nó cảm thấy lòng buồn rười rượi, bởi lẽ một điều tất nhiên là chị Hoàng không những là chị ruột mà còn là người tình của nó. Lợi bồi hồi nhớ lại hai lần ân ái nóng bỏng, cuồng loạn giữa nó và chị Năm Hoàng tại khu rẫy dưa Gò Rùa rồi nó lại tưởng tượng ra cảnh chị đang bị một đám hải tặc dơ bẩn và tàn ác hãm hiếp trên con tàu bé nhỏ chơi vơi giữa đại dương xanh thẳm, mênh mông. Mãi suy nghĩ vẫn vơ, nhìn chực lại thì thấy đã về đến Bà Rịa hồi nào chẳng hay. Bỗng dưng, nó lại thay đổi quyết định vì cảm thấy không thể nào chịu đựng nổi hình ảnh chị Hoàng cùng đứa con mới 7 tháng tuổi một thân một mình lang thang nơi đất khách quê người.
Vậy là, nó bảo chú tài xế xe ôm do có việc cần làm gấp nên chịu khó chở nó vòng trở lại Vũng Tàu, dĩ nhiên, chú không những tỏ ra khó chịu mà còn rất sẵn lòng phục vụ vì một lẽ thêm một cuốc xe thì chú sẽ được thêm tiền, vả lại nhà chú ở Vũng Tàu nên chả ngại chi cả. Khi đến ngã tư Giếng nước, ngang qua Bưu điện, Lợi bảo chú ngừng xe để nó vào gửi điện tín về gia đình và tuy chỉ vỏn vẹn vài chữ “Con và chị Hoàng đi nước ngoài. Khi nào có điều kiện, hai chị em con sẽ về thăm gia đình. Kính chúc sức khỏe bố mẹ và các chị. ” nhưng cũng đủ làm cho nó yên lòng hơn. Chú tài xế xe ôm lại nổ máy xe chở nó trở lại quán café lúc nãy tại Bãi Dứa, lúc này vì cũng hơn 5 giờ rưỡi rồi nên trời đã nhá nhem, chạng vạng, tranh tối tranh sáng.
– Tiền xe bao nhiêu vậy chú ?
– Thôi lấy rẻ cháu 70. 000đ! Cháu có về lại Bà Rịa không, chú chờ?
– Dạ, chưa chú ạ!
Lợi móc túi quần lấy ra một tờ 50. 000đ và một tờ 20. 000đ trả tiền xe và hiện tại, vốn liếng của nó còn những 1. 000. 000đ, nó nhanh chân bước vào quán mà trong lòng thầm nhủ chắc chắn nó sẽ òa lên khóc nức khóc nở nếu chị Hoàng không còn ngồi nơi chổ cũ nữa. Không, chỉ là lo hảo mà thôi vì sự thực, chị Năm Hoàng bồng bé Thảo vẫn ngồi tại chổ và vẫn khóc sụt sùi. Nhìn thấy Lợi, chị Hoàng khóc lớn hơn nữa vì vui mừng tột độ, bé Thảo trong lòng mẹ cũng mỉm cười vẫy tay với nó. Còn hơn một tiếng đồng hồ nữa mới đến giờ khởi hành, chị Hoàng trả tiền nước rồi bồng con cùng em trai qua quán cơm đối diện để ăn tối. Vào quán, Lợi móc túi đưa cho chị 10 tờ giấy 100. 000đ, nó nói:
– Em cũng có tiền đây chứ bộ. Chị cho em hùn với!
– Thôi, ai lại xài tiền của em nhưng mà cứ để chị giữ giùm cho – Chị Hoàng vừa cười vừa cầm tiền bỏ vào túi xách – Chị nghe nói là ở đảo tập trung có chổ đổi tiền đấy.
Chiếc túi xách của chị Hoàng tuy nhỏ nhưng chứa đựng một gia tài khá lớn gồm 17 miếng vàng lá và tiền mặt là 13. 000. 000đ kể cả tiền thằng em mới đưa. Hai chị em gọi cơm với rất nhiều thức ăn và cùng ăn với nhau thật vui vẻ, sau đó chị Hoàng đi mua một giỏ đầy nào là bánh mì, thịt patê, thịt hộp, nước lọc và sữa. Bé Thảo vẫn còn bú sữa mẹ và đôi khi chị Hoàng còn cho bé bú dặm thêm sữa ngoài. Hai chị em trở lại quán nước lúc chiều, uống thêm hai ly café nữa cho tỉnh táo và đúng 7 giờ 10 phút, có hai thanh niên trạc tuổi từ 23-25 bước vào. Đó chính là người của chủ ghe tổ chức chuyến đi ra nước ngoài tối nay. Họ đến nói chuyện với chị Hoàng dăm ba câu rồi nhận hai cây vàng chị đưa là khoản chi phí chuyên chở của mẹ con chị và Lợi. Ra khỏi quán, chị Hoàng và Lợi mỗi người ngồi lên yên sau một chiếc xe máy do hai thanh niên cầm lái. Hai chiếc xe chạy sâu vào địa phận Bãi Dứa khoảng 6 km rồi dừng lại cặp bờ biển, họ dắt xe vào căn nhà gần đó để gửi rồi dẫn chị Hoàng và Lợi xuống bãi. Gió biển thật lạnh, thắt buốt cả da thịt tê tái và vì hôm nay hình như là gần cuối tháng ta thì phải nên bầu trời tối hù, do vậy nên khi qua khỏi bãi cát, xuống gần sát bờ biển, hai chị em mới thấy rõ chiếc ghe bàu dài khoảng 25m, cao gần 3m đang neo chờ khách.
Theo một tấm ván nghiêng, hai chị em dò dẫm bước lên tàu và do chị Hoàng có con nhỏ nên hai chị em được chủ tàu sắp xếp ở trong cabin ghe khá thoải mái, mát mẻ lại có cả giường nằm. Từ cabin nhìn xuống, hai chị em nhìn thấy trong thùng ghe lố nhố khoảng 20 người, nam có nữ có nằm ngồi sắp lớp như cá mòi. Chờ đến 9 giờ, lại có gần chục người nữa lên ghe và sau đó, ghe mới bắt đầu nổ máy lên đường thẳng tiến ra hướng hải phận quốc tế, bỏ lại sau lưng người thân, quê hương, đất nước. Lợi ngồi trên giường sắt, qua cửa sổ cabin ngó mông lung ra ngoài biển trời bao la bát ngát mà lòng buồn rười rượi, lúc này, nó mới thực sự cảm thấy nhớ nhà vô cùng, nhớ cha mẹ, chị Hảo, chị Hường, chị Nghĩa, chị Chi và dĩ nhiên nó nhớ cả cô giáo Lan nữa. Giờ này, chắc là ở nhà đang dáo dát, lo lắng không biết nó và chị Hoàng đi đâu mà giờ này chưa về – nó nhủ thầm và theo lời chị nhân viên bưu điện khi nãy thì bức điện tín nó gửi về Bà Rịa có nhanh lắm thì trưa mai mới đến địa chỉ người nhận. Chị Hoàng vừa dỗ bé Thảo ngủ xong, chị ngồi dậy, đặt bàn tay lên vai thằng em, chị nói:
– Lợi, đừng buồn nữa em. Chị cũng nhớ nhà lắm nhưng vì cuộc sống mà em, mình phải chấp nhận thôi. Dù sao đi nữa thì lúc nào cũng có chị ở bên em cơ mà, mình vui vẻ lên đi em!
Bác tài công khoảng hơn 50 tuổi điều khiển chiếc ghe, đứng gần đó cầm volăng cũng lên tiếng góp chuyện:
– Phải đấy, cậu em! Cứ vui lên đi thì mới thấy cuộc sống này tươi đẹp. Buồn bã riết làm gì cơ chứ?
Một trong hai thanh niên khi nãy vào cabin đưa cho chị Hoàng và Lợi hai cái áo phao và một cái thau nhựa. Thấy chị Hoàng có vẻ thắc mắc khi thấy cái thau nhựa, anh ta giải thích:
– Cái này rất là quan trọng đối với đứa bé con chị đấy, chị à!
Chị Hoàng cũng như Lợi chợt hiểu đó chính là phao cứu sinh của bé Thảo khi chẳng may xảy ra sóng to gió lớn. Hai chị em mặc áo phao vào và chẳng mấy chốc cũng đã cảm thấy mệt mỏi nên ngã lưng nằm xuống giường, Lợi nằm ở trong sát cửa sổ, chị Hoàng nằm nơi mé ngoài giường còn nằm giữa là bé Thảo. May mắn là giấc ngủ cũng đến khá nhanh với hai chị em, ru cả hai vào giấc mơ thiên đường giàu sang ảo mộng nơi đất khách quê người trên sóng biển lênh đênh. Hai chị em không sao ngờ được rằng ngày mai, một cơn sóng thần ập đến trong cơn bão và đẩy hai chị em trôi dạt vào một hòn đảo hoang vu không một bóng người để cả hai tiếp tục cùng nhau hát khúc tình ca nồng nàn, say đắm…
Sáng hôm sau, thức dậy vệ sinh cá nhân xong, chị Hoàng lấy bánh mì ra ăn với patê, chị nhận một ổ bánh và mang đến mời bác tài công. Bác nhận lấy, nói lời cảm ơn và vừa ăn bác vừa hỏi thăm hai chị em.
– Nè, hai cháu ở Sài Gòn hả?
– Dạ không, tụi cháu ở Bà Rịa – Chị Hoàng lễ phép trả lời.
– Gia đình cháu đông anh em không?
– Dạ, 7 người. Cháu thứ năm, còn thằng này là út.
– Bố mẹ có biết là hai cháu đi nước ngoài không vậy?
– Dạ, không ạ!
Lợi vừa ăn bánh mì vừa ghé miệng nói nhỏ vào tai chị là hôm qua, lúc trên đường quay trở lại để đi cùng với chị, nó đã gửi điện tín báo về nhà biết rồi. Nghe qua, chị Hoàng gật đầu nói:
– Thôi, vậy chị cũng yên tâm rồi!
– Nè, linh tính bác cho biết là trời sắp có bão đấy. Hãy bình tĩnh mà đối phó với nó. Coi vậy chứ cũng đừng có sợ quá. Hai cháu chú ý là khi nào nghe bác la nhảy bên nào là phải nhảy ngay bên đó nghe chưa?
Chị Hoàng dạ rồi quay qua bồng bé Thảo vừa mới thức giấc lên tay, trong khi đó Lợi đang đổ nước lọc từ chai nhựa ra một cái khăn nhỏ, vắt khô và đưa cho chị lau mặt cho bé. Làm vệ sinh cho bé Thảo xong, chị Hoàng ngồi quay mặt vào trong và cởi nút áo ngực cho bé bú. Nghe lời bác tài công, Lợi sắp xếp đồ dùng lại cho thật gọn để có chuyện gì xảy ra cũng không phải quýnh quáng, vả lại hành lý của hai chị em cũng không nhiều lắm, nó chỉ cần ôm túi thức ăn còn chị Hoàng bồng con và đeo cái túi xách nhỏ của chị là đủ. Mọi người dưới thùng ghe bắt đầu chộn rộn vì mới vừa nhận được thông tin sắp sửa có bão, thậm chí giờ này có người mới chịu mặc áo phao vào. Có tiếng khóc ré lên của một hai đứa trẻ, tiếng cự cãi của hai người đàn bà vì hình như người này chiếm chổ của người kia thì phải? Trên cabin, bé Thảo bú no nê rồi nằm chơi trên giường.
– Nè Lợi, em có biết lội không?- Chị Hoàng hỏi.
– Em hả? Cũng khá. Còn chị?
– Chị cũng biết sơ sơ. Có gì là em để bé Thảo vào thau rồi nhảy xuống trước nghe. Túi thức ăn để chị.
– Tính kỹ quá vậy? Bộ không muốn ra nước ngoài ở hay sao? Thôi, cầu trời cho bão đừng đến. Cầu trời cho mọi người mau chóng gặp được tàu cứu viện – Bác tài công lên tiếng.

Trên đảo hoang
Chia sẻ đường link
Scroll to top
sec con dautruyen 18+ loan luanbà chị kết nghĩaxec gia dinhphim sex cam traiđọc truyện cấp 3ngực con gái còn trinhsex hay loạn luânsờ soạng người yêuphim sex lam tinh voi chochuyên loan luân me connghe ke truyen sex loan luantruyen sex pha trinh gai moi lontruyện 18 hotbác sĩ của anh đến đây nàotruyen loan luan me con hay nhat 2014ioan luanthấy bóng dáng ai đang về quanh đâysex nghin le mot demtruyen tranh 18 no le tinh ducvet mang co suong khongtruyen ben nhau tron doiminh lan truyện tập 63sex ra densex mỹ nữphim sex du suongbú cặtsex hang comma dit nhausex nhieu long lontryen sex nganloan luân gia đìnhsex tap thểsex loan lúndit manh di anh em suong quaquyển 2: lời khai câm lặngsex ha landit nhau kieu 69truyen bay baphim truyen sex haycon trai bu du con gaico hang xom lam hungsex co giao thuc taphiep dam bo chong nang dautruyen sex gian damsex hiếp dâm vợ bạnchuyên loan luân mơigai muon chichthần táo 110 đinh tiên hoànghoc tro dit co giaochuyen tinh co giao thao 18dit lon con trinhxech thu dit nguoixem truyen sex hiep damtruyen sex hiep dam da mancom nguoi tap 126truyen hiep dam gai trinhnghe đọc truyện sexchuyen nha co maichuen xecphim khoai lacsex ong ba giadit manh len conphim ma chuyen bay dinh menhtruyen sex hay nhat moi nhattruyen con dit mevo toi thich cua latruyen xec hoc sinhchị em cô giáo tình yêuloan luan bu lontruyen hiep dam cuc suongxxoo là gìđọc truyện nữ hoàng ai cập tập 20anh sex nguoi va chotruyện xxx ngắntruyện sex tập thểđịt nhau vỡ lồntruyen sex chi em hayquần bó sát mugiựt giódit em thuycho lam tinh voi nguoitruyen danh cho gayxex loan lancachlamtinhchovosuongthien long bacbosec phá trinhhuong dan cach liem lonthim chaules đụ nhaubuồi địt lồnbuom con gai 16 tuoithiem long bat bo18 ngôn tìnhchuyen sex sinh viensex dâm loạnbu cac todoc truyen xekdâm dục.comthien long bat bo long tieng